Người binh sĩ kia nâng hai tay lên, trình lên lá bùa hộ mạng đã được lục soát ra cho Trương Vệ Vũ.
Cái lá bù hộ mạng này, bề ngoài quả thực cực kỳ xù xì, thậm chí có thể gọi là vô cùng xấu xí. Nhưng Trương Vệ Vũ chỉ cần liếc nhìn một cái là đã có thể biết được rằng vật này quả là bất phàm.
Giống như cái loại vụ án được cả nước chú ý như lần này, ai cũng không có khả năng lặng lẽ động vào chút tay chân gì.
Trước khi Trương Vệ Vũ tới đây, y đã đặc biệt mời cao nhân gieo quẻ coi là trong trấn Thanh Dương có cái gì không, nhưng kết quả lại là một mảnh hỗn độn, không thu được một chút đầu mối gì. Nghĩ đi nghĩ lại, có thể là do vật này ảnh hưởng!
Trương Vệ Vũ cân nhắc, đánh giá lá bùa hộ mạng, cười nói: “Một cái trấn Thanh Dương nho nhỏ như thế này, rốt cuộc là đang cất giấu dạng bí mật gì, mà cần phải che giấu cả thiên cơ như vậy chứ? Ngoài ra ta cần Khương Thanh Dương giải thích rõ ràng lai lịch của vật này cho ta. ta nhớ là hắn chỉ có một thân một mình, không hề có sư trưởng hay trưởng bối gì. Lực lượng của lá bùa hộ mạng này làm cho đến ta cũng cảm thấy cực kỳ kinh hãi. Không biết là hắn lấy được từ đâu?”
Ở bên trong trấn đình không có một chiếc ghế thích hợp, nên Trọng Huyền Thắng vẫn đang đứng, lúc này nghe như vậy hắn ta giơ chân lên nói: “Đôi giày này của ta.”
Hắn ta lại chỉ chỉ vào quần áo của chính mình: “Bộ y phục này của ta.”
Rồi sau đó giật một cái ở bên hông: “Hay căn ngọc bội này, tất cả đều có giá trị liên thành. Ta có phải cũng nên giải thích cho ngươi một chút tất cả những thứ này là từ đâu tới không?”
Hắn ta đi về trước một bước, mắt nhìn xuống Trương Vệ Vũ: “Ta bây giờ hoài nghi quần lót mà ngươi mặc có vấn đề, nhà ngươi không có nữ hồng, cũng không có thợ may, lai lịch của cái quần lót này không rõ ràng, ngươi tốt nhất là cởi ra giải thích rõ ràng cho ta!”
Trương Vệ Vũ trên mặt mang nụ cười của người thắng cuộc: "Ngươi cứ xảo thiệt như hoàng* như vậy đi, hy vọng ở trong triều đình, ngươi cũng có thể cãi lại ta như vậy. A, ta quên mất.”
*Thành ngữ: ý chỉ miệng lưỡi linh hoạt, giỏi về giảo biện
Y ảo não vỗ một cái trán nói: “Ta quên mất ngươi bây giờ không quan không chức, không hề có tư cách để vào triều.”
“Nếu không...” Y cười nói: “Ngươi trở về van cầu lão hầu gia, an bài cho ngươi một chút? Mấy người thế gia công tử như các ngươi, không phải toàn làm như thế này à? Khóc lóc làm nũng đòi hỏi một chút, thế là cái gì cũng có thể có rồi.”
Độ dày của da mặt của Trọng Huyền Thắng căn bản không thua gì với tường thành của thành Lâm Tri, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi trình độ công kích như thế này.
Dáng vẻ của hắn ta kiểu không cho là nhục ngược lại lại cảm thấy vinh quang, cười hì hì hỏi: “Ngươi hâm mộ hả?”
Trương Vệ Vũ ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói: “Tất nhiên rồi, ngươi đáng giá được hâm mộ như thế mà.”
“Nhận ta làm cha đi.” Trọng Huyền Thắng nói.
Trương Vệ Vũ nhất thời không kịp phản ứng lại, mọi người đều là người có thân phận, loeif nói luôn là trong bông có châm, miệng lưỡi sắc bén, sao đột nhiên Trọng Huyền Thắng lại mở miệng mắng như dân lưu manh. Điều này làm cho Trương Vệ Vũ nhất thời có chút hoài nghi có phải y nghe lầm hay không.
Trọng Huyền Thắng vẻ mặt thành thật: “Nếu thực sự có nguyện vọng mà không thực hiện được như thế, không bằng lui một bước mà nhận ta làm cha. Nhận ta làm cha, ngươi muốn cái gì, ta cũng đều cho ngươi an bài. Cứ khóc một chút, cầu một chút, nhà chúng ta muốn cái gì đều có cái đó!
“Oh!” Hắn ta cũng học dáng vẻ của Trương Vệ Vũ, ảo não vỗ một cái trán: “Ta quên, ngươi đã sớm nhận người khác làm cha. Mỗi ngày đều sáng vấn an, chiều phi ngựa tới hỏi, giờ giờ phút phút quan tâm hỏi han, còn chuyên cần hơn cả việc ta thắp hương cho cha ta nữa mà!”
“Ta tất nhiên là không thể nào so sánh với Trần Phù đại phu như thế được, hay là...” Hắn ta dùng giọng thương lượng nói: “Ta làm cha nhỏ của ngươi thì như thế nào?”
Trương Vệ Vũ quả thực vô cùng ân cần với Trần Phù, ba tiết bốn lễ, chưa từng lười biếng. Thỉnh an cũng là tự mình tới cửa, không hề nề hề. Cho dù bây giờ y đã trở thành Lại bộ lang trung, là một qua viên trẻ tuổi hiếm có ở trong triều, nhưng những chuyện như vậy cũng không hề thay đổi.
Trọng Huyền Thắng nói y là ở nhận cha, thật ra thì cũng không có nói sai.
Nhưng rất nhiều chuyện đều là như vậy, đúng là mình làm, nhưng người khác nói thì lại không được.
Y trầm mặt nói: “Không cần phải nói mấy loại từ ngữ thô tục của phường chợ búa như vậy, tự nhiên làm mất đi khí độ của danh môn Trọng Huyền thị của nhà ngươi”
“Có vài người a, ngươi cùng hắn nói phải trái, hắn mắng ngươi. Ngươi mắng hắn, hắn lại cùng ngươi nói khí độ.”
Trọng Huyền Thắng cười nói: “Uy danh của Trọng Huyền thị sẽ không vì một người không ra hồn như ta mà bị giảm xuống. Mà Trương gia nhà ngươi cũng sẽ không vì có thêm một cá nhân Trương Vệ Vũ, mà có thêm thứ gì tốt đẹp. Bởi vì ngươi a, bây giờ thì mang họ Trần! Mà sau này có thể mang họ Trọng Huyền cũng nên.”
“Xem ra ta là đàn gãy tai trâu rồi.” Trương Vệ Vũ đè nén tức giận, bóp bủa hộ mạng trong tay một cái, nhanh chóng đổi đề tài: “Hy vọng mất đi sự trợ giúp của thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, ngươi vẫn có thể giữ được miệng lưỡi bén nhọn như vậy.”
Trương Vệ Vũ hiển nhiên không hiểu, đối với mấy chuyện gây gổ như thế này, ai sinh khí thì người đó chính là người thua.
Trọng Huyền Thắng chính là cao thủ trong làng gây gổ, cho nên hắn ta càng cười càng rực rỡ nói tiếp:
“Ta khuyên ngươi buông cái lá bùa đó xuống.” Hắn ta lạnh nhạt nói: “Nếu như ngươi làm hư rồi thì không bồi thường nổi đâu.”
“Ha?” Trương Vệ Vũ tự giác tìm về quyền chủ động, y nhìn hắn ta cười nhạt: “Xem ra Trọng Huyền công tử biết lai lịch của vật này?”
Trọng Huyền Thắng cũng cười: "Không chỉ có ta biết, Giám chính Khâm Thiên Giám cũng biết. Có khi bệ hạ, cũng đã biết rồi”.
Nụ cười trên môi Trương Vệ Vũ cứng đờ một chút: “Phải không?”
Trọng Huyền Thắng dùng cánh tay vừa dài vừa to của hắn ta chỉ vào lá bùa hộ mạng kia: "Vật này là do Dư Bắc Đấu tặng cho Khương Vọng. Người đó nói Khương Thanh Dương là thiên tài vạn năm khó gặp, có tư thái bao phủ cả chín kiếp, nên người này mới tặng vật này cho huynh ấy để thành lập mối quan hệ giao hảo. Cái này gọi là bảo vật tặng anh hùng, kỳ trân phối hợp thiên kiêu!”