Có thể thuận miệng nhắc tới sự việc cách đây ba năm cũng đủ cho thấy vị công tử béo trông có vẻ vô hại này bí mật tìm hiểu y đã không ít lần.
Nhưng Trương Vệ Vũ lúc này chỉ thấy phấn khích.
Đánh bại một đối thủ như vậy mới mang lại cảm giác thành tựu!
“Phạm Thanh Thanh là ai? Đây là địa bàn của ai? Ai đã yêu cầu xây dựng Chính Thanh Điện, tại sao nó lại được xây dựng ở một nơi vốn là một ngọn núi cằn cỗi như vậy? Ngươi có thể giải thích được không? Ngươi đều có thể giải thích sao? Ngươi có thể giải thích rõ ràng sao?”
Trương Vệ Vũ hỏi dồn dập, càng hỏi khí thế càng cao. Cuối cùng, y đứng lên, nhìn về phía Trọng Huyền Thắng: “Cho dù ta có tin, các vị đại phu trong Chính Sự Đường sẽ tin sao? Hoàng thượng sẽ tin sao? Người mà Khương Thanh Dương đích thân mang từ bên ngoài về, là tâm phúc canh giữ đất phong, bí mật cấu kết với Điếu Hải Lâu để chuyển tình báo quân sự quan trọng. Vậy mà bản thân Khương Vọng lại hoàn toàn không biết chuyện đó? Ngươi định nói dối ai?”
Dường như y đã nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Trọng Huyền Thắng trước mặt.
Cái gì là nội tình của danh môn, cái gì là dư âm ngàn năm
Bùn nhão không thể trát tường!
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên: “Trương đại nhân, Khương Tước gia thật sự không biết chuyện này!”
Mọi người nhìn dáng người gầy yếu đơn bạc, là đình trưởng yếu ớt trấn Thanh Dương, lại một lần nữa đứng lên đứng trước mặt Trương Vệ Vũ.
“Bản quan đã nhịn ngươi rất nhiều lần rồi.” Trương Vệ Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nhân vật nhỏ không đáng nói tới này: “Còn dám tùy tiện làm càn, đừng trách bản quan thất lễ. Ngươi chỉ là tiện tì bò lên giường! Cũng chỉ là Khương Thanh Dương không kén chọn mới cho ngươi cơ hội hỗn xược như vậy!”
Dáng người nhỏ nhắn của Độc Cô Tiểu khẽ run.
Từ “tiện tì” đã xuyên qua vết sẹo sâu nhất, đau nhất của nàng ta.
Vốn dĩ nàng ta nghĩ rằng mình đã hoàn toàn thoát khỏi quá khứ.
Nàng ta vốn tưởng rằng mình đã trở thành một tu sĩ siêu phàm, trở thành một người có thể diện!
Hóa ra lại không phải sao?
Hóa ra trong mắt một nhân vật lớn của thành Lâm Tri, nàng ta vẫn là tỳ nữ toàn thân đầy vết sẹo, có thể tùy ý mua bán? Có thể tùy ý nhục mạ, chà đạp sao?
Nhưng nàng ta đứng đó, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Nàng ta chỉ nói: “Vị đại nhân này, lẽ nào ta có bằng chứng mà cũng không thể đưa ra được sao?”
Trương Vệ Vũ cười lạnh: “Bản quan muốn xem Khương Vọng vì hôm nay đã chuẩn bị bao nhiêu, ngươi có thể đưa ra chứng cứ gì!”
Trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên y không thể nói rằng mình sẽ từ chối chứng cứ mà Độc Cô Tiểu đưa ra.
Y cũng không tin rằng hạ nhân trung thành hết lòng vì Khương Vọng này lại thực sự có thể đưa ra bất cứ bằng chứng nào giúp Khương Vọng thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện giờ.
Nhưng y vẫn thận trọng bổ sung “sự chuẩn bị của Khương Vọng”, để cho chính mình một cái cớ hủy chứng cứ này.
Độc Cô Tiểu định nói thì Trọng Huyền Thắng đưa tay ra và ngăn nàng ta lại.
Vị công tử xuất thân từ danh môn hạng nhất này nhìn cao nhìn Trương Vệ Vũ, vô cùng nghiêm túc nói: “Theo ý của Trương đại nhân hôm nay, là thiên kiêu của Đại Tề ta âm thầm cấu kết với Điếu Hải Lâu sao?”
“Ta muốn sửa chữa sai lầm của hai người.” Trương Vệ Vũ nói: “Thứ nhất, Khương Vọng quả thật là thiên kiêu của Tề quốc, nhưng mà thiên kiêu của Tề quốc không chỉ có Khương Vọng. Thứ hai, hắn có thông đồng với Điếu Hải Lâu hay không không phải là ý của ta, mà là dựa vào bằng chứng. Một là ta không thể nắm Khương Vọng trong tay, hai là ta không thể can thiệp vào Điếu Hải Lâu, chỉ là theo lẽ công bằng mà chấp pháp thôi.”
Ngay cả lúc chiếm được thế thượng phong, Trương Vệ Vũ cũng rất thận trọng.
Lần này, y dẫn một đội đến trấn Thanh Dương điều tra, có lẽ điều “bất cẩn” duy nhất của y là cầm trong tay hộ thân phù, vậy nên mắc phải một món nợ khổng lồ.
“Ngươi thật sự là càng chịu sức ép thì càng gan dạ.” Trọng Huyền Thắng lắc đầu cười cười, sau đó hỏi lại: “Lần này triều đình lên tiếng, muốn tới trấn Thanh Dương điều tra xem Khương Vọng có liên quan gì đến tàn dư của Dương thị hay không. Còn cả quan hệ giữa Khương Vọng và Bình Đẳng quốc và Địa Ngục Vô Môn, ba cái này mới là trọng điểm. Bây giờ ngươi lôi ra một cái Điếu Hải Lâu liệu có phù hợp với quy củ không?”
Trương Vệ Vũ ngạc nhiên nhìn Mã Hùng: “Mã bổ đầu, tra một kẻ trộm cắp, cuối cùng trộm cắp không tra ra, lại tra ra người này giết người. Xin hỏi như vậy là không phù hợp với quy củ sao? Bắc Nha chúng ta liệu có vì vậy mà bỏ qua kẻ đó không đây?”
Mã Hùng khịt mũi, xem ra câu hỏi này rất đáng để suy nghĩ.
Mà Trọng Huyền Thắng cũng không làm cho hắn ta khó xử, chủ động nói tiếp: “Nói cách khác, Trương đại nhân, ngươi cho rằng Khương Vọng không liên quan gì đến tàn dư của Dương thị, Bình Đẳng quốc và Địa Ngục Vô Môn. Thân phận thực sự của hắn là ám tử của Điếu Hải Lâu. Phải không?”
“Ta sẽ nói lại lần nữa.” Trương Vệ Vũ trầm giọng nói: “Không phải ta nghĩ vậy, mà là bằng chứng chứng minh điều đó.”
“Vậy thì những tin đồn ở thành Lâm Tri kia được coi là gì?” Trọng Huyền Thắng hỏi.
Trương Vệ Vũ nói: “Ai mà biết được? Có thể là yểm nhân nhĩ mục (1).”
(1) yểm nhân nhĩ mục: để đánh lừa mọi người (thành ngữ)
Bốp bốp!
Trọng Huyền Thắng vỗ vỗ tay: “Chứng cứ do Lại bộ lang trung Trương đại nhân Trương Vệ Vũ điều tra được cho thấy những tin đồn ban đầu trong thành Lâm Tri đều là yểm nhân nhĩ mục, cái gì mà tàn dư của Dương thị, Bình Đẳng quốc, Địa Ngục Vô Môn đều là giả thuyết. Khương Vọng thật ra là cấu kết với Điếu Hải Lâu!”
Trương Vệ Vũ chỉ nói: “Chúng ta hãy dùng bằng chứng nói chuyện đi.”
“Tốt lắm!” Trọng Huyền Thắng vỗ vỗ tay, sau đó nhìn sang Độc Cô Tiểu: “Độc Cô đình trưởng, như Trương đại nhân đã nói, hãy dùng bằng chứng nói chuyện đi!”
Độc Cô Tiểu ngước nhìn trên bầu trời và nói: “Xin chư vị hãy chờ một chút, bằng chứng của ta đang trên đường tới, ước chừng sau nửa canh giờ nữa là có thể tới.”
“Ha, vậy bản quan sẽ chờ xem.”
Trương Vệ Vũ không thèm đếm xỉa đến những người đang phô trương thanh thế này, y dùng một tay nắm lấy tóc Phạm Thanh Thanh, kéo nàng ta vào trong Chính Thanh Điện, sau đó nói: “Mã bổ đầu, nếu đã còn nửa canh giờ, chúng ta hãy hỏi một số câu hỏi trước.”