Dựa vào tin tức có được trong những âm thanh hỗn loạn nhưng lại có thứ tự, Khương Vọng khoác sương phong, tắm xích hỏa, mắt chiếu kiếm quang, lập tức thể hiện trạng thái Kiếm Tiên Nhân, Trường Tương Tư ngâm vang, một kiếm chính diện đánh thẳng!
Trời muốn sập, dựa vào trụ chống, vậy mà lúc này, kiếm sơn chống lên trời đất đã nghiêng đổ. Là một kiếm đỉnh cao nhất!
Khương Vọng vô cùng rõ ràng, nếu đối phương đã để ý tới hắn lâu như vậy, lại tìm được vị trí thích hợp, vừa lúc mai phục hắn, không có khả năng không nghiên cứu thực lực của hắn như thế nào.
Chỉ có bốn người này ở đây, tất nhiên là bốn người này đã có đủ thực lực để đánh bại hắn.
Cho nên hắn không chút ẩn tàng nào, vừa đối mặt đã phát động kiếm thế mạnh nhất của bản thân!
Đúng lúc này, trên người bốn người áo đen này, đồng thời hiện lên ánh sáng thần thông.
Bốn vị tu sĩ Ngoại Lâu này, không chỉ cùng dựng lên bốn Thánh Lâu, đồng thời còn là thần thông Ngoại Lâu!
Mặc dù mỗi một người chỉ sáng lên một luồng sáng thần thông, thế nhưng có tinh lực duy trì, cảnh giới Ngoại Lâu áp chế, có thể nói, bất kỳ người nào trong bốn người áo đen này, đều có năng lực đơn độc chém giết sinh tử với Khương Vọng.
Chớ nói chi là cả bốn người bọn họ liên thủ!
Bốn luồng sáng thần thông không nhìn ra cụ thể thuộc tính, lấy một loại phương thức mà Khương Vọng không thể nào hiểu được, chỉ trong nháy mắt đã dung nhập vào người thủ lĩnh áo đen.
Sau lưng vị thủ lĩnh người áo đen kia, hiện lên một bóng hình chiến sĩ giáp vàng. Giáp vàng lập lòe, huy hoàng hùng vĩ.
Trực đao của gã ta sáng rực lên, như rắn ra khỏi cỏ, lại như ưng vồ mồi, chém thẳng tới lưỡi kiếm của Khương Vọng!
Keng!
Đao kiếm va chạm lại tách ra.
Thủ lĩnh người áo đen thực sự bị đánh lui, mà một kiếm đỉnh cao nhất trong trạng thái Kiếm Tiên Nhân của Khương Vọng, cũng bị trảm tán!
Cùng lúc đó, ba bóng đen xẹt qua.
Ba người áo đen khác, lướt qua người Khương Vọng.
Ấn ký Thanh Vân vừa hiện vừa tán, Khương Vọng dựa vào tin tức do Thanh Văn Tiên Thái thu thập được, dùng tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân tránh khỏi chỗ hiểm bị tấn công, thế nhưng vẫn rõ ràng...
Cảm nhận được sự đau đớn!
Bóng người bỗng phân ra.
Bốn tên người áo đen, đứng tại bốn phương, vây Khương Vọng vào giữa.
Mà Khương Vọng cầm kiếm đứng chính giữa, bụng trái, ngực phải, đùi trái...
Ba vết đao dữ tợn, máu tươi chảy cuồn cuộn!
Từ khi bốn người áo đen hiện thân, cũng chỉ mới giao thủ một hiệp.
Mà Khương Vọng, hiển hiện Kiếm Tiên Nhân, vung ra một kiếm đỉnh phong như tại Quan Hà Đài, lại vừa đối mặt đã bị thương!
Đây là bốn vị thần thông Ngoại Lâu, là tinh nhuệ được huấn luyện nghiêm chỉnh trong quân đội.
Mặc dù Khương Vọng vừa mới hưởng thụ mấy ngày an bình ngắn ngủi, thế nhưng vẫn không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, vẫn dựa vào trạng thái đỉnh cao nhất để phản ứng.
Thế nhưng mà, tiểu tổ đặc biệt nhằm vào hắn tiến hành chặn giết này, đã điều tra rõ ràng thực lực của hắn như thế nào.
Bốn tên người chấp hành cũng rất có tính nhằm vào khi chiến đấu với hắn.
Trong tình trạng đó, trường kiếm vô công, mà thân lại chịu ba vết thương!
Nếu không phải mục tiêu của mấy người này là bắt sống hắn, chỉ sợ còn không chỉ là vậy.
"Không hổ là Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, dưới tình huống này vẫn còn có thể đánh lui ta, ngươi cũng có thể tự hào được rồi. Thế nhưng là..." Ánh mắt Thủ lĩnh người áo đen lạnh xuống, xách đao xông lại: "Một kiếm mạnh nhất đều là vô công, Khương Vọng! Còn không bó tay chịu trói sao?"
Giờ phút này, Khương Vọng đã bị bao vây.
Thủ lĩnh người áo đen tấn công chính là kèn lệnh, ba người áo đen khác cũng xuất đao hỗ trợ, trước sau trái phải, bốn phương bốn thanh đao, khóa chặt không gian này lại, hạn chế Bình Bộ Thanh Vân của Khương Vọng tới mức độ lớn nhất, làm hắn không thể biểu hiện ra tính linh hoạt của bản thân.
Thật sự đúng là bị nhằm vào gắt gao!
Đối mặt với bốn lưỡi đao tới từ bốn phía này, Khương Vọng bỗng tăng tốc, rút kiếm xông lên trước.
Không để ý tới những kẻ địch trái phải và phía sau lưng, nghiễm nhiên có một loại khí thế muốn phân sinh tử với người thủ lĩnh áo đen trước mắt. Mặc cho các ngươi giết chết ta, ta chỉ cần giết một người là đủ!
Bất Chu Phong ngưng tụ thành sương phi phong phất phơ sau lưng hắn, Tam Muội Chân Hỏa càng làm cho hắn trở nên lóa mắt.
"Chỉ sợ rằng, ta có tâm bó tay, thế nhưng các ngươi lại không có mạng để bắt!"
Thanh âm của hắn réo rắt như kiếm reo, mà kiếm quang chiếu mắt, kiếm khí bùng lên. Trường kiếm trái phẩy phải mác, xuất ra Nhân Tự Kiếm công tới người trước mặt!
Một kiếm này, là một đời người!
Hoặc cao thượng, hoặc dũng cảm gan dạ, hoặc thất vọng, hoặc thương tình.
Một đời thành một kiếm, nhất định thấy sinh tử.
"Không gì hơn cái này!" Thủ lĩnh người áo đen không có ý tránh lui, vận dụng lực lượng Ngũ Phủ Tứ Lâu, điều khiển thanh trực đao trên tay.
Gã ta chỉ cần giữ được một cái chớp mắt, ba người đồng đội khác đã có thể chẻ Khương Vọng thành nhân trệ*.
(*Nhân trệ: Một kiểu hành hình tra tấn, chặt bàn tay bàn chân, móc mắt, làm điếc, phá hoại dây thanh, cắt lưỡi, cạo sạch tóc lẫn lông mi.)
Dù sao chỉ cần bắt lại là được, thân thể có trọn vẹn hay không không quan trọng!
Thế nhưng khi đao vào kiếm sắp va chạm vào nhau.
Âm dương ngư hai màu đen trắng bơi qua trong đôi mắt trầm tĩnh của Khương Vọng.
Vào giờ phút này, thủ lĩnh người áo đen bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ... Một kiếm này thật sự sẽ là ý định chân thật của Khương Vọng hay sao? Rõ ràng một kiếm khi trước đều vô công, một kiếm này có thể thế nào? Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, tài năng chiến đấu làm sao có thể kém tới như vậy? Có lẽ một kiếm này chỉ là ngụy trang mà thôi? Có khi nào hắn dự định thừa cơ mở ra Thần hồn tranh?
Mỗi một trận đấu của Khương Vọng tại Hoàng Hà Hội đều được nghiên cứu lặp đi lặp lại nhiều lần.
Đối với chiến lực Thần hồn đáng sợ của vị Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ này, thủ lĩnh người áo đen rất rõ ràng, bọn họ cũng đã có chuẩn bị trước tình huống này rồi.
Dù sao lần phục kích này hoàn toàn nhằm vào Khương Vọng, chắc chắn không có khả năng thất bại, tốt nhất là mình nên cẩn thận chút, không nên xuất hiện tình trạng cá đã lên câu, mình lại bị cắn vào tay.
Thế là đao thế tạm hoãn, âm thầm vận dụng bí pháp, trải khắp Thông Thiên Cung.