Một khi Khương Vọng cưỡng ép mở ra Thần hồn tranh, gã sẽ cho người này nhìn xem, cái gì gọi là hợp kích trên phương diện Thần hồn!
Ý nghĩ của một người, thường sẽ chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Phản chiếu vào trong chiến đấu, thì lại có biến hóa khôn lường.
Khi thủ lĩnh người áo đen tạm hoãn đao thế, chuyển qua đề phòng trên phương diện Thần hồn.
Khương Vọng lại mở bí tàng.
Đệ nhị Nội Phủ, Truy Phong!
Đệ tứ Nội Phủ, Phi Phong!
Tốc độ đánh tăng lên, độ sắc bén của vũ khí tăng lên.
Đồ đằng Chích Hỏa Cốt Liên lấp lánh, trong nháy mắt dẫn động ánh sao. Ánh sao vừa mới tích lũy đầy tại Tinh Nguyệt nguyên, hoàn toàn được đưa ra phụ tại trên trường kiếm.
Vô số ánh sao gia trì, vào giờ phút này Nhân Tự Kiếm của Khương Vọng mới rực rỡ tỏa sáng đỉnh cao nhất!
Trong cùng lúc đó, hai người đối mặt, đã làm ra lựa chọn hoàn toàn khác biệt.
Thủ lĩnh người áo đen cảm thấy hoảng hốt, bỗng nhiên biết không ổn. Đối phương lại thật sự muốn dùng kiếm chiêu phân cao thấp, mà không phải muốn dùng Thần hồn làm chiến trường!
Đối mặt với một kiếm bỗng nhiên kéo căng tới cực hạn này, gã ta cũng không kịp tăng cường đao thế, mà coi như gia tăng đao thế cũng chưa chắc có thể ngăn cản được. Thủ lĩnh người áo đen quả quyết làm ra lựa chọn, lập tức dẫn dắt lực lượng hợp kích, thông qua bí pháp hội tụ lực lượng Thần hồn của cả bốn người, xung kích về phía Thông Thiên Cung của Khương Vọng!
Đây chính là tấn công vào nơi mà kẻ địch chắc chắn phải cứu!
Thế nhưng...
Lại sai!
Hơn ngàn con Nặc Xà lao ra ngoài, hoàn toàn đâm vào đòn công kích Thần hồn của gã. Ngăn cản thế công của Thần hồn gã trong một chớp mắt.
Mà một kiếm kinh khủng của Khương Vọng đã tới người!
Nhân Tự Kiếm được chém ra, vạch ra một hình chữ "nhân" xán lạn trong đất trời, chém thủ lĩnh người áo đen thành ba phần!
Cả người lẫn kiếm của Khương Vọng, xông ra từ giữa ba phần thi thể này, tóc dài phất phới, thanh sam phần phật. Trên người còn mang máu, trên thân kiếm đã không dấu vết.
Đối mặt với Khương Vọng đã từng mạnh mẽ đánh bại Hạng Bắc, đã sớm phòng bị tiến công phương diện Thần hồn.
Đó cũng không thể coi là sai lầm được.
Hản là chỉ có thể nói là lựa chọn chiến đấu khá cẩn thận.
Thế nhưng dưới tình huống lựa chọn đã bị xác định, đây chính là sai lầm!
Thủ lĩnh người áo đen đã chết, thế công Thần hồn kinh khủng kia cũng tự nhiên là tiêu tán giữa đường.
Khi Khương Vọng lướt qua thi thể này, bỗng nhiên quay lại, cầm kiếm lao về phía ba người áo đen còn lại.
Hắn không có ý định phá vây chạy trốn, cả người còn có sát khí bùng lên khủng khiếp.
"Điều gì để các ngươi cảm thấy..." Tóc dài tung bay, hắn múa kiếm bay tới: "Thứ ta biểu hiện trên Hoàng Hà Hội, chính là cực hạn của ta?"
Gặp Lạc Lối của ta, có thể không chết hay sao?
Kẻ đối mặt đầu tiên, chính là người áo đen với thân hình hơi thấp kia. Người này người đao như một, sự sắc bén lộ rõ. Khi trước đứng góc chéo với người thủ lĩnh áo đen đã chết kia, đao hợp thành một đường, vô cùng ăn ý.
Vết thương lớn tại bên trái phần bụng của Khương Vọng, là do tên này tạo ra.
Khi Khương Vọng giết chết thủ lĩnh người áo đen, lại phóng tới bên này, người phụ nữ duy nhất trong số đám người áo đen, nhận lấy trách nhiệm chỉ huy: "Tản ra trước, chờ trạng thái Kiếm Tiên Nhân của hắn kết thúc!"
Thế nhưng khi cái tên người áo đen thân hình hơi thấp kia đối mặt với Khương Vọng, ánh mắt vô ý liếc nhìn về phía thi thể của thủ lĩnh người áo đen đã bị phân thành ba, trong lòng bỗng bốc lên một ngọn lửa tức giận không thể dập tắt!
Trong chớp mắt này, gã ta nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.
Trên chiến trường, khi gã sắp đầu một nơi thân một nẻo, có một bàn tay thô ráp kéo gã ta rời khỏi lưỡi đao sắc bén của kẻ địch...
Mà cái giá phải trả chính là, trên lưng chịu một vết đao, hầu như chém gãy cả cột sống.
Một lần, tướng quân trách phạt xuống, toàn đội câm như hến, mà bóng lưng kia đứng ra gánh chịu tất cả trách nhiệm, cuối cùng bị quất roi trước chúng quân, ba tháng không thể xuống giường.
Từng cảnh tượng nhanh chóng lướt qua đầu óc gã.
Bọn họ cùng nhau liều mạng, cùng tiêu pha phung phí, cùng luyện công.
Đã bao nhiêu năm rồi... đã bao nhiêu năm!
Vị chiến hữu đã động viên gã trong bao nhiêu năm, đã cứu gã hơn mười lần, lại vào lúc này, chết thảm trước mặt gã, thi thể còn bị phân thây!
Làm sao mà gã có thể lùi bước? Làm sao có thể để cho hung thủ có cơ hội chạy trốn cơ chứ?
Thậm chí, gã không muốn tiếp tục bắt sống mục tiêu, mà là muốn giết chết mục tiêu tại nơi này, lấy máu tế máu.
Thế là lao tới.
Gã từ bỏ né tránh, lựa chọn lấy công đối công!
Người phụ nữ áo đen lâm thời tiếp nhận chỉ huy cảm thấy vô cùng tức giận, thế nhưng đã không kịp ngăn cản nữa!
"Lên!"
Nàng ta chỉ kịp phát ra một mệnh lệnh đơn giản, lập tức xách đao đuổi theo phối hợp.
Dù sao cũng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, người áo đen hơi mập kia đã làm ra hành động rút lui, vào giờ phút này lại nhanh chóng ngược trở lại, khi chuyển đổi hành động không chút khựng lại.
Thế nhưng dù sao thì bọn họ cũng đã từng lùi lại.
Khoảng cách rút lui khi trước, cần thời gian tới bù lại.
Trận hình ba người, không thể tránh khỏi đã xuất hiện khe hở. Bọn họ đã không đồng bộ như trước!
Dù là phối hợp ăn ý cỡ nào, cũng không thể bù đắp được.
Trong cảm giác Thanh Văn Tiên Thái của Khương Vọng, ba người này, đã hoàn toàn có thể nói là hai chiến trường.
Người áo đen với thân hình hơi thấp kia là một chiến trường, hai người áo đen khác là một chiến trường khác.
Hắn vẫn phóng về phía trước!
Ánh sao đã biến mất, thế nhưng Nhân Tự Kiếm vẫn còn khí thế huy hoàng. Biển người mênh mông, vô số vận mệnh đan xen vào nhau.
Một đời của mỗi người, đều có lúc yêu hận tình cừu, đều có lúc hào hùng tráng chí.
Một kiếm đã tới!
Người áo đen dáng thấp, đã rơi vào trong thù hận kia, xách đao tức giận lao tới gần, gã ôm quyết tâm liều mạng một lần, nhìn thấy...
Cũng chỉ là một đôi mắt bình tĩnh, có ánh kiếm rọi sáng.
Tĩnh lặng như giếng cổ, lạnh tựa hàn sương.
Kiếm quang dữ dội nổ tung trước mặt gã.
Lạnh lẽo, sắc bén, mạnh mẽ!
Trong khoảnh khắc đó, gã như lại thấy được cảnh tượng thủ lĩnh người áo đen bỏ mình.
Gã cảm nhận được sự hận thù của bản thân, gã cầm chặt trực đao của mình, cầm rất chặt!