Trong khoảnh khắc sinh tử này, gã đã chém trúng cổ của đối thủ, chém chéo, từ phía trên bên phải chém xuống phía dưới bên trái, cần phải chém cái tên thiên kiêu tuổi trẻ trước mặt làm hai đoạn!
Báo thù! Báo thù!
Sự hận thù trong lòng gã đang gầm thét như thế.
Thế nhưng...
Kiếm khí kinh khủng đã nổ tung tại phần ngực bụng, năm tòa Nội Phủ liên tiếp sụp đổ, Thông Thiên Cung cũng bị xoắn nát!
Đao của gã chỉ tiến vào nửa tấc (khoảng 5cm), cũng không còn lực để tiến vào thêm nữa.
Ánh sao tại bầu trời sao xa xôi, đã không thể liên hệ với Thánh Lâu nữa. Vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh này, gã chỉ nhìn chằm chằm vào miệng vết thương mà đao của gã đã tạo ra...
Tiếc nuối vô cùng!
Giữa không trung, hai bóng người va chạm với nhau, vừa hợp đã tách ra.
Trước người sau người Khương Vọng, lại thêm ba vết đao nữa.
Mà hai vết đao trong đó, là do hai tên người áo đen vừa kịp đuổi tới tạo thành. Một vết tại sau lưng, một vết tại eo bên trái.
Hai vết đao này cũng không nghiêm trọng lắm, nghiêm trọng nhất là vết đao nơi cổ, chỉ cần lại nhanh hoặc nặng hơn một phần thôi, phần đầu của hắn đã phải dọn nhà... là do người áo đen đã chết này tạo thành.
Mà người áo đen này, đã biến thành thi thể, mềm nhũn rơi xuống đất.
Sinh và tử, thường chỉ quyết định trong nháy mắt.
Tử vong hoàn toàn là công bằng, đối với mỗi người đều là như thế.
Thi thể trước mắt vẫn còn chưa rơi xuống đất, Khương Vọng toàn thân đều là máu đã trở lại lần nữa.
Khuôn mặt của hắn vĩnh viễn sẽ nhìn về phía kẻ địch!
Đối với hắn mà nói, liều mạng đấu tranh, là chuyện tầm thường mà thôi.
Dù là vừa rồi hắn cũng đi lại bên bờ sinh tử, thế nhưng là người sống sót, ngay cả một chút cảm xúc sợ hãi mà hắn cũng không có.
"Kế tiếp là ai?" Hắn hỏi!
Vết thương trên người hắn như không phải của hắn vậy, máu chảy ra ngoài cũng giống như không phải của hắn.
Ánh mắt của hắn vẫn kiên định như trước, bàn tay cầm kiếm vẫn vững như bàn thạch.
Chỉ sau hai hiệp, bốn vị thần thông Ngoại Lâu với chiến lực phi phàm, đã có hai người chết mất!
Chuyện này căn bản cũng không thể hiểu nổi!
Rõ ràng theo lý thuyết thì chiến lực của bọn họ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, tại sao trong đấu tranh sinh tử lại yếu ớt như vậy?
Người áo đen với hình thể hơi mập kia, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi vô cùng lớn.
Sợ hãi bởi vì không biết, sợ hãi tới từ không hiểu.
Rõ ràng chiến hữu đã chết trước mặt của gã, gã cũng nhìn ra bọn họ bị giết chết như thế nào. Gã phải thừa nhận rằng, kiếm của Khương Vọng đầy đủ giết người, kiếm thuật của Khương Vọng đủ xuất sắc.
Thế nhưng gã nghĩ mãi cũng không rõ, hai chiến hữu của gã, tại sao lại chết một cách dễ dàng như vậy!
Dễ dàng... tựa như là tự mình lao tới lưỡi kiếm vậy.
Đã sóng vai chiến đấu với nhau nhiều năm như vậy, gã rất rõ ràng các chiến hữu của mình đáng tin như thế nào, gã cũng rất rõ ràng thực lực của bọn họ.
Cũng bởi vì rõ ràng, mới khó hiểu tới như vậy.
Chiến cuộc tất thắng lúc ban đầu, tại sao lại trở nên thảm liệt như vậy?
Loại sợ hãi "không hiểu" này, làm gã suýt nữa thì không thể đối mặt với trận chiến này, muốn xoay người bỏ chạy.
Chỉ là trách nhiệm lẫn thời gian huấn luyện lâu dài, đã ăn sâu vào xương tủy, để gã ổn định bản thân.
Mà vị thiên kiêu có danh xưng Thiên Hạ Đệ Nhất Nội Phủ kia, đang cầm kiếm lao tới.
Máu tươi lan đầy người, sát khí khủng bố che kín đôi mắt!
Tiếng xé gió của trường kiếm như muốn cắt vỡ màng nhĩ, chỉ trong nháy mắt đã tới gần.
Tùy theo tiếng xé gió, là bóng hình rách nát của bộ thanh sam kia.
Chẳng lẽ vết thương trên người hắn cũng không phải tổn thương?
Chẳng lẽ hắn không biết đau đớn là gì sao?
Chẳng lẽ hắn có đạo nguyên vô tận có thể sử dụng tùy ý, chẳng lẽ hắn không thể chết?
Người áo đen với hình thể hơi mập này, cố gắng ổn định thân hình, chém hết sợ hãi, vô cùng chăm chú ứng đối kẻ địch đối diện.
Có tiếng gì sao?
Tựa như là tiếng chỉ huy của chiến hữu còn lại thì phải.
Thế nhưng tiếng động này đã bị che đi mất, gã căn bản không nghe được cái gì.
Khương Vọng lại còn có năng lực kiểm soát thanh âm độc đáo như thế, năng lực này chưa từng thể hiện tại Quan Hà Đài, tình báo trước đây cũng không ghi chép!
Người này thật đáng sợ, tới cùng thì hắn đã ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn?
Sợ hãi bị áp chế, vào lúc này lại bị dẫn nổ ra.
Tới mức gã rõ ràng thấy được miệng hình của chiến hữu, đọc lên được hai chữ "Thiết Ngọc"... đây chính là chỉ lệnh bí truyền trong quân bọn họ, ý là chia cắt chiến trường, yểm hộ lẫn nhau để tiến công.
Rõ ràng gã đọc được hai chữ này, cũng phản hồi một ánh mắt khẳng định.
Thế nhưng sự sợ hãi xuất hiện, làm gã không thể kiềm chế nổi, quay người lại chạy trốn đi!
Cứ để chiến hữu ở lại nơi này cầm chân kẻ địch, gã trở về sẽ báo cáo hoàn chỉnh trận chiến ngày hôm nay, để cấp trên lại đánh giá thực lực Khương Vọng một lần nữa, phân tích một bộ phận không thể nào hiểu nổi.
Lần sau...
Lần sau gã chắc chắn sẽ tự tay báo thù cho chiến hữu!
"Có thể chạy trốn!" Gã nghĩ.
Gã biết thực lực của vị chiến hữu cuối cùng này, có thể tiếp nhận quyền chỉ huy sau khi thủ lĩnh chết đi, vốn là cao thủ mạnh thứ hai trong đội ngũ. Chỉ cần ngăn cản mấy hiệp, gã có thể trốn xa rồi.
Khương Vọng đã bị thương, ngăn cản mấy hiệp cũng không khó!
Gã thừa nhận lựa chọn của bản thân rất ti tiện, thế nhưng không tới thời điểm sống chết, ai có thể biết lựa chọn chân chính của mình là cái gì đây?
Gã quay người bay nhanh.
Thế nhưng phần gáy của gã đau đớn, cái cổ mát lạnh!
Tại sao lại không nghe được tiếng kiếm xé gió?
Đây là vấn đề cuối cùng mà gã nghĩ tới.
Đáp án thực ra rất rõ ràng, thanh âm đều bị Khương Vọng kiểm soát. Muốn cho gã nghe được đương nhiên sẽ nghe được, khi nào mà không muốn gã nghe được, gã chắc chắn không nghe được thứ gì.
Thế nhưng dù là đáp án đơn giản như vậy, gã cũng không thể nghĩ ra được.
Bởi vì gã thấy được một thi thể không đầu, vẫn còn đang vọt về phía trước theo quán tính.
Hình như... là mình!