Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1885 - Chương 1885: Lưới Rách Cá Chưa Chết (2)

Chương 1885: Lưới rách cá chưa chết (2)

Những người áo đen này cố ý nhằm vào Khương Vọng, chắc chắn cũng đã thiết kế đề án ứng đối, cũng có lưu lại một vài chuẩn bị phía sau.

Nếu như Khương Vọng thăm dò từng chút từng chút một, cuối cùng không có khả năng thoát ra khỏi tấm lưới này. Bởi vì hắn dần dần thể hiện ra, mang ý nghĩa đối thủ của hắn cũng thể hiện ra mọi thứ.

Ngược lại, ngay từ đầu hắn đã biểu hiện ra sát lực đỉnh phong nhất, liều cá chết lưới rách, mới bắt lấy cơ hội thắng lợi.

Lưới rách, cá chưa chết, trở về trong sông biển.

Trận chiến này, bắt đầu cùng kết thúc chỉ trong nháy mắt, vô cùng ngắn ngủi.

Thế nhưng trình độ gian nan của nó, tuyệt đối không kém hơn việc bị người phụ nữ kinh khủng đuổi giết vào mấy ngày trước.

Giờ phút này, trên người hắn có rất nhiều vết thương, vết thương kinh khủng, cũng đã nói rõ.

Biểu hiện của hắn trong trận chiến này, hầu như có thể nói là hoàn mỹ, mỗi một bước đều làm được tốt nhất, còn phải chịu những vết thương này, suýt nữa thì bỏ mình tại chỗ. Có thể nghĩ, nếu như bước nhầm một bước, kết quả có lẽ sẽ khác nhau rất lớn!

Thế nhưng chỉ vậy mà thôi, như vậy đủ rồi sao?

Tựa như lời nói của người phụ nữ áo đen kia nói... "ngươi không trốn thoát."

Làm sao mà Khương Vọng không biết, câu nói này hầu như là sự thật?

Đối phương có thể nắm giữ hành tung của hắn, nắm chắc thực lực của hắn, phái ra một đội tu sĩ trên lý thuyết có thể hoàn toàn áp chế hắn, tại một nơi hợp lý nhất mai phục hắn...

Bản thân điều này cũng là một loại trạng thái nghiền ép, giống như đá lớn ép trứng vậy, trứng gà tuyệt đối không tốt.

Trên tình cảm, sau khi hắn thắng một trận chiến gian nan, có thể đơn giản phát tiết.

Thế nhưng lý trí nói cho hắn biết, đối phương không có khả năng không có hậu chiêu.

Khương Vọng điều khiển cơ bắp, ngăn cản đổ máu, lại bước tới gần, dùng trường kiếm gẩy khăn che mặt của tên áo đen hơi lùn kia ra, muốn biết được thân phận của những người này... cũng chỉ có tên này mới coi như toàn thân.

Hắn tuyệt đối không muốn ngồi chờ chết, thế nhưng cũng không có thực lực đánh vỡ lồng giam, đánh bay người hạ cờ phía sau màn, cho nên lựa chọn duy nhất chính là chạy trốn.

Thế nhưng không thể mù quáng.

Tình thế càng nguy hiểm, càng cần tỉnh táo. Chạy loạn như con ruồi không đầu, chỉ lãng phí thời gian mà hắn phải liều chết mới giành được. Tốt nhất là sau khi thu được lượng tin tức nhất định, mới lựa chọn con đường chạy trốn.

Bốn người áo đen này chắc chắn là quân nhân, là tinh nhuệ bên trong quân đội, thế nhưng bọn họ thuộc về thế lực nào, lại đại biểu cho ý nghĩa hoàn toàn khác biệt. Cũng quyết định phương hướng chạy trốn của Khương Vọng.

Dưới khăn che mặt, là một gương mặt bình thường không có gì đặc biệt, trán hẹp mặt gầy, trên má phải có một vết sẹo chữ thập.

Trường Tương Tư dời xuống, xé rách quần áo của gã đi... ngay vào lúc này, Khương Vọng bỗng cảm nhận được nguy hiểm, hồi kiếm quay người.

Trên người phụ nữ áo đen không đầu đã chết kia, có một viên lưu ly châu nho nhỏ bắn lên trên, nổ tung giữa không trung. Hơi khói trắng mờ bay lên, hình thành một vòng tròn khói.

Chính giữa vòng tròn, vốn nên là không khí, bỗng nhiên lại có một bóng người xuất hiện.

Đó là một người phong thần tuấn lãng, mặc một bộ âm dương đạo bào, nhãn thần sáng tỏ như điện, ngay lập tức đã chiếu lên người Khương Vọng.

"Ngươi chính là Khương Vọng?" Người này hỏi.

Giọng nói của người này rất ấm áp, thế nhưng chẳng biết tại sao, lại mang tới cho người ta một loại cảm giác ngột ngạt vô cùng mạnh.

Vẻ mặt Khương Vọng không thay đổi, chỉ hỏi: "Ngươi là người phương nào?"

Người kia bình tĩnh nói:

"Bần đạo, Triệu Huyền Dương."

Triệu Huyền Dương!

Cường giả Thần Lâm dưới ba mươi tuổi, thiên kiêu đương thời của Cảnh quốc.

Cùng với Thuần Vu Quy được xưng tụng là song bích thiên kiêu của Cảnh quốc!

Đối thủ giả tưởng của một nhân vật như Kế Chiêu Nam lúc bước lên Quan Hà Đài, tham gia hạng mục dưới ba mươi không hạn chế cấp độ của Hoàng Hà Hội, chính là một trong hai người Triệu Huyền Dương và Thuần Vu Quy.

Đương nhiên, sau khi Lý Nhất ngang trời xuất thế, sau đó thụ phong Đại La sơn, mọi thiên kiêu tham gia hạng mục dưới ba mươi tuổi không hạn chế cảnh giới đều so ra kém hơn. Hai người được xưng tụng là song bích thiên kiêu Cảnh quốc thậm chí không thể lên đài lại càng lộ vẻ ảm đạm thất sắc.

Nhưng việc Triệu Huyền Dương mạnh là một điều không thể nghi ngờ.

Là một sự tồn tại khủng bố mà hiện tại Khương Vọng quyết định không thể khiêu chiến.

Mà sự xuất hiện của người này có nghĩa là…

Người lần này chặn đường muốn giết hắn, muốn bắt hắn làm tù binh vậy mà lại là người Cảnh quốc!

Cảnh Bát Giáp là một người trong số đó?

Đấu Ách hay là Thần Sách?

Vì sao chứ?

Trong lòng Khương Vọng có vô số ý niệm, trên mặt lại chỉ lạnh lùng nói: “Ta cảm thấy chúng ta không cần thiết phải gặp mặt.”

Triệu Huyền Dương gật đầu, nhạt nhẽo nói: “Đúng vậy, nếu như không phải ngươi giết tướng sĩ Đãng Tà quân của ta, thì ta sẽ không gặp ngươi.”

Y nhìn xung quanh một chút: “Mặc dù bọn họ cũng không nên thân, nhưng mà chết trong tay ngươi, vẫn khiến ta không vui.”

Cảnh Bát Giáp Đãng Tà!

Bốn kẻ mặc đồ đen này, vậy mà lại có xuất thân từ đội quân này!

Trong Cảnh Bát Giáp, hai quân Sát Tai và Đãng Tà, là do Ngọc Kinh sơn quản lý.

Điều này cơ hồ khiến cho Khương Vọng lập tức nghĩ đến quân thần Đỗ Như Hối của Trang Cao Tiện!

Đạo thống mà đạo viện Trang quốc kế thừa cũng là từ nhất mạch Ngọc Kinh sơn này.

Cảnh quốc có lẽ cũng có ý muốn áp chế thiên tài của các cường quốc khác, nhưng chưa chắc sẽ vì để diệt trừ được hắn mà trả giá quá nhiều. Dù sao thì một chân nhân Thái Ngu trẻ tuổi nhất trong lịch sử, cũng đã có thể khiến cho Cảnh quốc có thể xem thường bất kỳ thiên kiêu nào.

Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối thì lại khác, bọn họ có đủ lý do để thúc đẩy chuyện này!

Khương Vọng không thể không thừa nhận, hắn vẫn đã sơ suất rồi!

Hắn biết rõ, sau Hoàng Hà Hội, quân thần Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối không thể không cảnh giác với hắn. Hơn nữa việc hắn cường thế bức lui Lâm Chính Nhân, cắt ngang thu hoạch của Trang quốc ở Quan Hà Đài, khiến cho Trang quốc trở thành trò cười của thiên hạ, sau đó lại đoạt lấy hạng đầu của Hoàng Hà Hội, từ đó nổi danh.

Hắn biết rõ, quân thần Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối, tuyệt đối không phải là những sự tồn tại có thể dễ dàng đối phó. Ngày đó, lúc thành Phong Lâm bị hủy diệt, hắn nên biết về sự đáng sợ của đôi quân thần này.

Hắn rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần kháng chiến lâu dài, cẩn thận ứng phó, nên luôn chú tâm bảo vệ tốt chính mình.

Nhưng có Tề quốc chống lưng, thật ra trong vô thức, cũng không cảm thấy Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối có thể vượt qua Tề quốc, dám làm gì hắn.

Dù sao thì Tề quốc cũng là cường quốc trong thiên hạ, là một nước hùng bá Đông vực, chỉ cần trở tay cũng có thể san bằng Trang quốc.

Bình Luận (0)
Comment