Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1886 - Chương 1886: Giá Đắt

Chương 1886: Giá đắt

Trên Quan Hà Đài, Trang quốc quả thật cũng đã mặt xám mày tro. Sau Hoàng Hà Chi Hội, quân thần Trang quốc cũng đã lặng im không tiếng động.

Mà Khương Vọng hắn được bao phủ bởi hào quang đệ nhất Nội Phủ, đệ nhất thiên kiêu Tề quốc, nên cơ hồ đã quên mất sự uy hiếp này.

Quan to, hậu thưởng, vinh quang đặc biệt.

Tề quốc cường đại giúp cho hắn đạt được vinh quang, giúp cho hắn lần nữa tràn đầy lòng tin đối với tương lai… Thậm chí là có một chút tự cao. Hắn là thiên tài độc nhất vô nhị, hắn tin rằng việc giết chết Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhưng mọi chuyện mà hôm nay gặp phải là muốn khiến hắn phải trả giá đắt vì sự sơ suất này!

Khương Vọng! Ngươi dựa vào đâu mà không thèm để ý đến sự uy hiếp của Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối? Dựa vào đâu khiến ngươi cảm thấy, ngươi sớm muộn gì cũng có thể chém chết bọn họ? Bọn họ chẳng lẽ chỉ là một bức tượng một con rối, chỉ biết đứng đó trơ mắt nhìn, chờ ngươi ngày một trưởng thành sao?

Ngươi nên biết, khi ngươi lựa chọn bước lên Quan Hà Đài, ngươi đã chính thức tuyên chiến với bọn họ! Vì sao còn dám một mình lẻn về Vân quốc?

Khương Vọng thầm chất vấn chính mình như thế.

“Khương mỗ có tài đức gì, có thể được tướng sĩ Đãng Tà quân truy sát?”

Trong lòng dù đang trăm mối tơ vò, nhưng trên mặt lại vẫn lạnh lùng băng giá, nhìn vòng khói xung quang Triệu Huyền Dương, chân mày Khương Vọng động đậy, kiếm ý tự phát ra: “Cảnh quốc muốn gây ra quốc chiến sao?”

“Tề quốc sẽ vì ngươi mà khơi ra quốc chiến sao?” Triệu Huyền Dương lãnh đạm nói: “Ta cũng không nói ngươi quá đề cao chính mình, dù sao thì trước đó cũng quả thật có khả năng này… Nhưng hiện tại sẽ không còn nữa. Khương Vọng, dưới tình huống việc ngươi cấu kết với ma tộc đã bị bại lộ, ta tuân theo minh ước Tru Ma thượng cổ, đặc biệt bắt ngươi, thay trời hành đạo!”

Y nghiêng người nhìn Khương Vọng, trong mắt tràn đầy sự tự tin: “Ngươi tự mình đến đây. Hay là đợi ta qua tìm ngươi?”

Đáp lại y, là một đạo kiếm quang!

Thập niên lạc phách, Sinh Tử Câu Cừu!

Một đường kiếm phân tách thiên địa chém ra, cũng dứt khoát xé toang vòng tròn khói này.

Khương Vọng không nói hai lời, xoay người bay đi.

Hắn không hiểu rõ những thủ đoạn của Thần Lâm, cho nên quyết định không nói nhiều với Triệu Huyền Dương. Nói không chừng đối phương liền có thể thông qua phương thức nào đó, cách không bắt hắn lại, hoặc là lại một chốc nữa liền đánh đến.

Hắn hiểu rõ rằng, chính mình chắc chắn không phải là đối thủ của Triệu Huyền Dương, cho nên cũng không cần thiết phải giao lưu gì với đối phương.

Điều hắn muốn biết, đã biết rồi.

Cảnh quốc vì sao đột nhiên muốn ra tay với hắn, cũng không quan trọng.

Cảnh quốc vì sao có thể ra tay công khai với hắn, đây mới là điểm quan trọng nhất hiện tại.

Phải biết rằng Tề quốc cũng là cường quốc thiên hạ, mặc dù không thể mạnh hơn Cảnh quốc, nhưng mà tuyệt đối không phải là một nước có thể tùy ý để mặc nước khác bóp nắn.

Đệ nhất thiên kiêu trẻ tuổi vừa mới đoạt được hạng nhất Hoàng Hà Chi Hội của Tề quốc nếu như cứ vậy mà bị Cảnh quốc chặn giết không lý do.

Tề quốc không thể không muốn đòi một lời công đạo, trực tiếp gây nên quốc chiến cũng tuyệt đối là chuyện có khả năng!

Từ nay về sau, thiên kiêu trẻ tuổi của Cảnh quốc, cũng đừng hòng ra khỏi Cảnh quốc.

Mà lý do Cảnh quốc ra tay, đã có…

Hiện tại, tội danh mà hắn mang trên người, lại là cấu kết với ma tộc!

Cảnh quốc chỉ cần dựa vào danh nghĩa minh ước Tru Ma mà ra tay, là có thể chân chính đứng ở góc độ đại nghĩa nhân tộc, chống lại đại địch của nhân tộc. Cho dù là Tề quốc, mặt ngoài cũng chẳng thể nói gì.

Điều này cũng có thể giải thích, vì sao bốn người mặc áo đen này, muốn bắt hắn.

Bởi vì Khương Vọng hiện tại, cho dù là một nước mạnh như Cảnh quốc, cũng không thể không dạy dỗ mà giết liền. Nhất định phải công khai xét xử, xử phạt mức cao nhất theo pháp luật.

Muốn cho các phương đều phải tâm phục khẩu phục, xác định hắn quả thật là gian tế ma tộc, như thế mới có thể giết được.

Nếu không thì Tề quốc tuyệt đối sẽ không để yên.

Khương Vọng không hề giải thích, bởi vì hắn biết, Cảnh quốc đã quyết định ra tay, thì cũng sẽ không cho hắn cơ hội giải thích.

Hắn vì sao lại cấu kết với ma tộc, hắn cấu kết với ma tộc như thế nào, hiện tại mọi thứ đều không quan trọng.

Điều quan trọng nhất chính là, hắn phải làm sao mới có thể trốn thoát khỏi sự lùng bắt của Triệu Huyền Dương!

Nếu như hắn hiện tại bị bắt đến Cảnh quốc thẩm vấn, thì kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ chỉ là hắn nhất định là gian tế của ma tộc.

Còn nếu vẫn được ở dưới sự che chở của Tề quốc, thì vẫn còn nhiều biện pháp có thể chứng minh sự trong sạch.

Chết rồi thì chỉ có thể mặc cho người khác tự ý bôi nhọ.

Còn sống thì mới có thể đòi lại sự trong sạch.

Khương Vọng đã có được thông tin mà hắn muốn, hiện tại chính là lúc phải chọn lựa.

Đã đoán chuyện này có liên quan đến quân thần Trang quốc, vậy thì không thể đi về phía tây được.

Vân quốc, hắn sẽ không quay lại, hắn sẽ không vào lúc gặp phải nguy hiểm mà đi đến Lăng Tiêu các.

Vậy thì đến Tu Di sơn? Tống quốc? Hay là Long Môn thư viện?

Đều không thể được!

Triệu Huyền Dương đã tự mình đến đây, vậy thì cái tội trạng hắn cấu kết với ma tộc kia chắc chắn đã bị công khai.

Chạy đến những thế lực lớn này, rất khó có thể đảm bảo bọn họ sẽ không trực tiếp trói hắn lại mà giao cho Cảnh quốc.

Như vậy thì bỏ qua những thế lực này mà tiếp tục chạy đến Sở quốc thì sao?

Rất khó nói rằng Triệu Huyền Dương không nghĩ đến điểm này.

Dù sao thì ở trong khu vực gần đây, thế lực mà có thể đối phó được với áp lực đến từ Cảnh quốc, cũng chỉ có hai nước Tần Sở mà thôi.

Thiên hạ rộng lớn, nơi nào có đường sống đây?

Khương Vọng nhanh chóng suy nghĩ, lại lập tức ra quyết định, bay về hướng đông…

Đến Cảnh quốc!

Khương Vọng đương nhiên không phải muốn đến thành Thiên Kinh tìm Cảnh đế để cáo ngự trạng, tìm lại trong sạch, lại càng không phải là cảm thấy bản thân đã sống đủ rồi.

Phục kích hắn, là Đãng Tà quân tinh nhuệ của Cảnh quốc. Người hiện tại đang lùng bắt hắn, là thiên kiêu Triệu Huyền Dương của Cảnh quốc.

Dưới tình huống như vậy, tuyệt đối sẽ không ai ngờ rằng, hắn có thể chạy trốn đến Cảnh quốc.

Làm vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.

Cũng bởi vì vậy, nên hắn mới quyết định đưa ra lựa chọn này.

Bình Luận (0)
Comment