Đương nhiên, hắn cũng không phải thật sự muốn tiến vào Cảnh quốc, mà muốn đi dọc theo biên cảnh của Cảnh quốc, đi xuyên qua trung vực, tìm kiếm đường sống bên vực thẳm.
Nhìn từ bất kỳ góc độ nào, thì hắn đều không có khả năng có thể chống lại Triệu Huyền Dương.
Có thể nói hai người chỉ cần vừa nhìn thấy nhau, thì trò chơi đuổi bắt này cũng đã đến lúc kết thúc. Ưu thế duy nhất của hắn chỉ là, nhân lúc Triệu Huyền Dương vẫn chưa đuổi đến, hắn còn có thể tự do chọn lộ tuyến chạy trốn.
Hắn nhất định phải lợi dụng khoảng thời gian này cho thật tốt.
Sau khi bay nhanh một lúc, lộ trình chạy trốn tiếp theo đã được suy nghĩ thấu đáo. Khương Vọng nhanh chóng tiến bào Thái Hư Huyễn Cảnh, viết liên tiếp hai phong thư. Một phong thư gửi cho Tả Quang Thù, một phong thư gửi cho Trọng Huyền Thắng.
Trong thư gửi cho Tả Quang Thù chỉ viết rằng: “Tạm thời có việc, không đến Sở quốc, đừng nhớ mong.”
Trong thư gửi cho Trọng Huyền Thắng thì viết rằng: “Giữa Vân Tống, Đãng Tà quân tinh nhuệ vây giết ta, ta phản sát. Nay Triệu Huyền Dương truy sát ta không tha. Ta muốn đông tiến, đến Cảnh quốc trốn.”
Theo hắn, Tả Quang Thù vẫn chỉ là một đứa trẻ, không cần liên lụy nó vào.
Mà Trọng Huyền Thắng thì lại khác, hắn tin tưởng trí tuệ của Trọng Huyền Thắng giống như tin tưởng kiếm của chính mình. Hắn dùng câu chữ ngắn gọn nhất nói rõ tình huống, còn lại phải xem Trọng Huyền Thắng có thể phối hợp với hắn như thế nào.
Đương nhiên, sức người dù sao cũng có giới hạn, chỉ sợ Trọng Huyền Thắng có trí tuệ thông thiên, lúc đối mặt với một thế lực khổng lồ như Cảnh quốc, cũng chưa chắc có thể có biện pháp gì.
Hắn chỉ là muốn tận lực cố gắng mà thôi, giữa hắn với Trọng Huyền Thắng quả thật cũng không có gì mà phải khách khí.
Vội vã truyền phi hạc, không chờ hồi âm, Khương Vọng liền vội vàng rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh, tiếp tục bay nhanh. Thời gian còn có thể tự do chạy trốn, mỗi một giây phút đều rất quý giá.
Hắn cố gắng xóa hết các dấu vết có thể, đồng thời cũng tạo ra một ít dấu vết giả. Mặc dù chạy về hướng đông, lại không phải đi theo một đường thẳng về hướng đông.
Triệu Huyền Dương nói y muốn dựa vào danh nghĩa minh ước Tru Ma để truy bắt, từ ngữ tương đối chính nghĩa. Nhưng Khương Vọng cũng không tin, chính mình đã là tội nhân.
Thiên hạ hiện tại không phải là thiên hạ của một mình Cảnh quốc.
Mặc dù Cảnh quốc tuyên tội, nhưng cũng không phải là đại diện cho toàn thiên hạ!
Ít nhất thì Tề quốc tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nếu không thì bốn tu sĩ Ngoại Lâu cảnh xuất thân từ Đãng Tà quân kia vì sao lại phải che giấu thân phận?
Phía Cảnh quốc vừa bắt đầu đã muốn che giấu chuyện này, ý đồ thực ra đã rất rõ ràng – là muốn nhân dịp hắn rời khỏi Tề quốc, sau khi lặng lẽ bắt hắn về, lại công khai tiến hành xét xử, dùng khí thế sấm rền chớp giật biểu thị tội danh công khai, hoàn toàn quyết định chuyện này, khiến cho Tề quốc không có thời gian để phản ứng.
Về phần tại sao lúc đầu phía Cảnh quốc không trực tiếp phái ra tu sĩ Thần Lâm hoặc thậm chí cao hơn để đến vây bắt, nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Đầu tiên là cho rằng năng lực của bốn tu sĩ Thần Thông Ngoại Lâu cảnh này theo lý thuyết là hoàn toàn có thể áp chế được Khương Vọng, căn bản không cần thiết phải điều động chiến lực cao hơn. Khương Vọng cho dù có nổi danh thế nào, thì dù sao cũng chỉ là một tu sĩ Nội Phủ. Cảnh quốc mạnh thì mạnh, nhưng những nơi cần phải ứng phó vẫn rất nhiều, không thể chuyện gì cũng điều động chiến lực cao cấp, nhất định phải suy nghĩ đến chuyện phân phối tài nguyên hợp lý.
Tiếp theo, những tu sĩ từ Thần Lâm trở lên, đều thuộc về chiến lực cao cấp, cơ hồi mỗi một người đều được quốc gia chú ý trọng điểm, để cho bọn họ tiến hành truy bắt, ngược lại cực dễ bị phát hiện. Sáu quốc gia bá chủ đều có người nằm vùng của những nước khác, đây vốn đã là một bí mật mà ai cũng biết. Muốn điều động chiến lực cao cấp thi hành nhiệm vụ bí mật, bình thường đều cần phải tiến hành một ít động tác che giấu, mới có thể đạt được hiệu quả bí mật.
Ngược lại, để cho những tu sĩ từ Thần Lâm trở xuống ra tay thì sẽ ít bị chú ý hơn. Dễ dàng thi hành những nhiệm vụ bí mật, có thể thực hiện tiến hành lặng lẽ vây bắt. Dưới tình huống mọi người chưa kịp có phản ứng, bắt một thiên kiêu nổi danh như Khương Vọng về Cảnh quốc.
Bốn tu sĩ Thần Thông Ngoại Lâu cảnh tạo thành tiểu đội, kết thành quân trận, lại nắm được đầy đủ thông tin tình báo về Khương Vọng tiến hành vây bắt, đây vốn dĩ là một chuyện tuyệt đối không thể xảy ra sai xót.
Nhưng kế hoạch tuyệt đối không thể sai xót này, cuối cùng lại bị sức mạnh của Khương Vọng phá hủy.
Lặng lẽ vây bắt đã không được nữa, cho nên Triệu Huyền Dương liền hiện thân.
Việc một thiên kiêu có cấp bậc như Triệu Huyền Dương của Cảnh quốc ra tay với thiên kiêu Khương Vọng của Tề quốc, tuyệt đối không thể vô cớ xuất binh.
Nếu không, hôm nay y đến bắt Khương Vọng, thì ngày mai Khương Mộng Hùng có thể tùy tiện tìm một cơ hội cường thế giết chết y.
Cho nên Triệu Huyền Dương liền trực tiếp tuyên bố hắn thông đồng ma tộc, chuyển từ âm thầm vây giết thành công khai vây giết. Danh chính ngôn thuận…
Khương Vọng hoàn toàn có thể đoán được, lúc này, thông tin hắn thông đồng ma tộc đã truyền ra ngoài rồi, những “chứng cớ” liên quan mà Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối chuẩn bị, nói không chừng cũng đã công khai ra rồi… những chuyện này, liền giao cho Trọng Huyền Thắng xử lý.
Điều mà hắn muốn làm là chạy trốn càng xa càng tốt dưới sự truy bắt của Triệu Huyền Dương, chạy càng xa chừng nào thì càng tốt chừng đó, để cho Trọng Huyền Thắng có càng nhiều thời gian để phản ứng hơn.
Mặc dù hắn không biết, đối với những “chứng cứ phạm tội” mà quân thần Trang Cao Tiện tỉ mỉ chế tạo kia, trong lúc gấp gáp có thể có cách gì để gột rửa hay không. Nhưng có lẽ, Trọng Huyền Thắng rồi cũng sẽ có biện pháp mà thôi.
Lúc diễm áo quần hùng ở Quan Hà đài, lúc thụ phong ở thái miếu Tề quốc, Khương Vọng dù thế nào cũng không ngờ, chính mình vừa mới trải qua thời khắc vinh quang nhất đời, lại chẳng mấy chốc đã phải gặp phải truy sát.
Lại còn tới hai lần!
Đời người lên voi xuống chó.
Vừa rời khỏi Tề quốc một lần, rời khỏi Vân quốc lại thêm một lần.
Lần này lại trốn phải trốn đến Trường Giang, trước đây, lúc bị Trang Cao Tiện truy sát, cũng đã một đường trốn đến bên Trường Giang…
Dường như có duyên với chuyện bị truy sát này.
Nói một cách khách quan thì, đối với chuyện bị “truy sát” này, Khương Vọng cũng có một ít tâm đắc, mặc dù hắn chưa chắc đã tình nguyện có những tâm đắc này.
Đi về phía đông trung vực là một lựa chọn vô cùng hung hiểm, bởi vì dù sao thì nơi đó cũng thuộc phạm vi thế lực của Cảnh quốc.
Cho dù hắn có chọn lộ tuyến tinh diệu hơn nữa, che giấu hành tung công phu hơn nữa, thì cũng có thể ngoài ý muốn chạm trán với cường giả Cảnh quốc, bị bắt ngay tại chỗ.
Nhưng đối với Khương Vọng lúc này mà nói, đây có lẽ chính là lựa chọn duy nhất giúp hắn có cơ hội trốn thoát!
…
…