Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1888 - Chương 1888: Tĩnh Thiên (2)

Chương 1888: Tĩnh Thiên (2)

Cảnh quốc thi hành chế độ phủ huyện, toàn quốc có tất cả bốn mươi chính phủ, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng đệ nhất đế quốc trung vực, nhìn thiên hạ như hổ rình mồi.

Phủ Tĩnh Thiên là phủ gần Trường Giang nhất của Cảnh quốc, thậm chí đứng trên cổng thành của nha phủ phủ Tĩnh Thiên, có thể nhìn thấy Trường Giang xa xa chảy cuồn cuộn.

Mà ai ai cũng biết rằng, đoạn sông Hoàng Hà này, ban đầu có tên là Ốc quốc, sau đó đổi thành phủ Tĩnh Thiên Cảnh quốc.

Địa vị của phủ này, trong Cảnh quốc, vô cùng đặc biệt.

Lúc này, bên trong một tòa đạo quan nào đó của phủ Tĩnh Thiên.

Trong chính điện rộng rãi đơn sơ, mọi nơi đều trống rỗng, cũng không có bất cứ tượng thần nào, thậm chí ngay cả một bức họa cũng không có.

Trên mặt đất đặt sáu tấm bồ đoàn, kết thành một hình trong, cũng không hề phân chủ khách.

Nhóm đạo sĩ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đang tranh luận kịch liệt, từng người đều quơ tay múa chân, ai ai cũng mặt đỏ tía tai, ồn ào như ở ngoài chợ.

“Đại Cảnh ta là đế quốc rộng lớn, vì một tu sĩ Nội Phủ mà gây chiến, thật là khiến người ta chê cười!” Người nói là một đạo sĩ tóc trắng mặt đồng, thân hình cao lớn, cực kỳ có khí thế.

“Thương Tham lão đạo nói vậy không ổn.” Một đạo sĩ nét mặt kỳ cổ, gật gù đắc ý nói.

Thương Tham lão đạo trừng lão hỏi: “Vậy ngươi có ý kiến gì?”

“Ta không có ý kiến gì cả.” Đạo sĩ nét mặt kỳ cổ nhún vai, nói: “Tùy thôi, sao cũng được, các ngươi quyết định đi.”

Thương Tham lão đạo thổi thổi râu: “Chỉ là một tu sĩ Nội Phủ, các ngươi cũng muốn lãng phí thời gian!”

“Là thiên hạ đệ nhất Nội Phủ.” Một nữ đạo sĩ mặc áo bào trắng lên tiếng nhắc nhở.

“Hừ, Phục Linh ngươi tạm thời đừng có tranh cãi với ta, nếu không phải…” Thương Tham lão đạo hiển nhiên có chút phản đối.

“Được rồi.” Một đạo sĩ mặc áo bào đen ngồi đối diện lão ta lên tiếng: “Lúc trước chọn người kia, liền biết không được, thậm chí còn không phải là đối thủ của Tần Chí Trăn, chứ đừng nói là so được với Khương Vọng. Ở cấp bậc Nội Phủ, người trẻ tuổi kia quả thật là thiên hạ đệ nhất, chuyện này không có gì là không thể thừa nhận.”

“Nếu hắn đã có tiền đồ như vậy, hiện nay ở Tề quốc lại gặp phải tình cảnh khó khăn, chịu đủ ngờ vực vô căn cứ. Chúng ta dứt khoát chiêu dụ hắn, không phải tốt hơn sao? Vì sao phải vì Trang quốc mà làm việc này? Thay bọn họ tiêu diệt tai họa ngầm chứ?”

Thương Tham lão đạo cau mày nói: “Họ Trang đều không phải là thứ gì tốt. Trên Quan Hà đài còn khiến cho đạo mạch chúng ta mất hết mặt mũi.”

“Chúng ta không ra mặt thay Trang quốc.” Đạo sĩ mặc bào đen cau mày nói: “Chúng ta ra tay, là bởi duy trì minh ước Tru Ma thượng cổ.”

“Bán Hạ, lời này có thể lừa được người khác, chứ không thể dùng để lừa gạt chính mình.” Thương Tham lão đạo chẳng thèm quan tâm nói: “Trang Cao Tiện cho dù đưa ra chứng cứ thật, ngươi lại dám tin sao? Hắn ta chính là hậu nhân của sửu nô Trang Thừa Càn đó!”

“Không phải.” Đạo sĩ nét mặt kỳ cổ kia lại lên tiếng: “Chứng cứ là chứng cứ, là ai đưa ra đều không liên quan.”

Thương Tham lão đạo nhìn lão: “Trần Bì, ngươi có phải để ý ta nhấn mạnh chữ ‘sửu’ không, hoặc là nói ngươi rất tin tưởng Trang Cao Tiện?”

“Nói như ngươi đúng là chẳng có nghĩa lý gì.” Đạo sĩ có hiệu là ‘Trần Bì’ kia buông tay nói: “Các ngươi tin thì tin, không tin thì không tin, tùy các ngươi cả.”

“Lúc nào hỏi ngươi ngươi cũng đều nói tùy ta, mà ta nói gì ngươi cũng đều phản đối.” Thương Tham lão đạo oán khí đầy mình nói: “Ta thấy ngươi luyện ma đến mức hỏng cả đầu óc rồi!”

“Các ngươi xem.” Đạo sĩ nét mặt kỳ cổ nhìn quanh một chút: “Lão lại nữa rồi.”

Thương Tham lão đạo giận dữ quát: “Ta đá chết con mẹ ngươi!”

“Được rồi được rồi.” Bên cạnh có một đạo sĩ phong độ nhẹ nhàng khoát tay áo nói: “Thương Tham, Trần Bì, các ngươi đều câm miệng. Tuổi tác cộng dồn cũng gần một ngàn rồi, còn không chịu thôi, có thôi ấu trĩ đi không?!”

Lão khụ một tiếng, hắng giọng nói: “Theo ta thì, có tin hay không cũng không quan trọng, nghe hợp lý là được. Dù sao cũng chỉ là một chuyện tiện tay làm, cảnh cáo Tề quốc cũng tốt. Nhưng mà hiện tại…”

Lão hỏi: “Đã chết mất bốn binh sĩ Đãng Tà quân cấp bậc Ngoại Lâu cảnh, tổn thất này phải bù đắp thế nào?”

“Tất nhiên là đòi Trang Cao Tiện!” Một nữ đạo sĩ nhìn qua trẻ nhất, đẹp nhất, nhưng biểu cảm cũng nghiêm túc nhất nói.

“Đồng ý.” Đạo sĩ phong độ nhẹ nhàng này nói.

“Bạch Thuật đồng ý thì ta cũng đồng ý.” Nữ đạo sĩ hiệu là Phục Linh nói.

Đạo sĩ mặc áo bào đen có hiệu là ‘Bán Hạ’ cũng cười nói: “Nếu là ý kiến của Cam Thảo đạo trưởng, lão đạo đương nhiên không có ý kiến.”

Thương Tham lão đạo gật đầu: “Cứ làm như vậy đi.”

“Ta cho rằng không ổn.” Đạo sĩ nét mặt kỳ cổ có hiệu là ‘Trần Bì’ lại quả quyết làm ngược lại. Nhìn thấy những đạo sĩ khác đều quay đầu lại nhìn mình, ánh mắt bất thiện, liền bĩu môi nói: “Vậy các ngươi đồng ý thì đồng ý đi.”

“Ai đi đây?” Thương Tham lão đạo hỏi.

Yên lặng trong chớp mắt, lại nhanh chóng huyên náo.

“Chuyện này, để ta nói hai câu.” Bạch Thuật nói: “Trong số Tĩnh Thiên Lục Hữu chúng ta, ta có vẻ ngoài tốt nhất, khí phái nhất. Lần đi Tây cảnh làm việc này, ta liền nhận vậy!”

“Thôi đi.” Thương Tham lão đạo vung tay xem thường nói: “Ngươi ỉu xìu như cải trắng nhúng nước, cả ngày giả bộ tươi non thì có! Theo ý ta, chuyện này phải cần một người đức cao vọng trọng đi, mới có thể áp đảo họ Trang kia, thu được lợi ích thật tốt. Đương nhiên, ta quả thật là một lựa chọn tương đối thích hợp…”

“Không ổn không ổn.” Trần Bì lại lắc đầu, mặt mũi lão ta nhăn lại một cục: “Tiểu nhân sợ uy mà không có đức, đương nhiên là phải cần người càng uy nghiêm hơn đi.”

Nữ đạo sĩ Phục Linh nhỏ giọng nhắc nhở: “Dáng vẻ dọa người không phải là có uy nghiêm…”

“Ai nha, mọi người đừng ầm ĩ nữa, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ? Truyền ra ngoài người ta còn nghĩ rằng Tĩnh Thiên Lục Hữu chúng ta không đoàn kết nữa đấy!” Một thân bào đen Bán Hạ kịp thời lên tiếng can ngăn, sau đó lắc đầu, thở dài nói: “Lại nói, thật ra năm đó ta và Trang Thừa Càn từng có giao lưu. Đối với Trang quốc coi như cũng có chút hiểu biết.”

“Ha, không phải là ngươi bị lừa xoay quanh sao?” Thương Tham lão đạo cười lạnh: “Bị người cho ăn mồi còn nói là giao lưu?”

“Lão thất phu, ngươi nói cái gì!”

“Cho làm mà không cho nói hả?”

Bình Luận (0)
Comment