Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1901 - Chương 1901: Người Chiến Thắng Mới Có Thể Nhàn Hạ

Chương 1901: Người Chiến Thắng Mới Có Thể Nhàn Hạ

“Vậy...” Triệu Huyền Dương gãi đầu một cái: “Không có biện pháp a... Ta cũng có nhiệm vụ.”

Vậy ngươi con mẹ nó cùng ta nói nhảm cái gì chứ ?

Ở chỗ này nói lải nhà lải nhải, thật giống như đang cố thiết lập mối quan hệ thân tình, ngươi sợ sau khi ta chết sẽ hóa thành ác quỷ tìm ngươi à?

Thế nào, đạo sĩ mà còn sợ quỷ?

Khương Vọng không nói gì nữa.

Qua một hồi lâu, Triệu Huyền Dương lại nói: “Trò chuyện đôi câu thôi ấy mà, trên đường nhàm chán như vậy.”

Khương Vọng suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không ngươi trước tiên thả ta ra, để ta chạy trốn thêm một lần nữa? Như vậy thì sẽ không nhàm chán rồi.”

Triệu Huyền Dương dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngu để nhìn hắn: “Ngươi nghĩ là ta ngu à?”

Mẹ ngươi ai!

Khương Vọng không còn lời nào để chống đở.

“Sau khi đến Ngọc Kinh Sơn, ngươi có tính toán gì không?” Triệu Huyền Dương lại hỏi.

“Ta định về nhà. Có thể không?” Khương Vọng hỏi ngược lại.

Triệu Huyền Dương lắc đầu một cái: “Cái đó đương nhiên là không thể rồi!”

Khương Vọng tận lực để cho mình tâm bình khí hòa, dẫu sao quả thực hắn cũng không phải là đối thủ của đối phương, hơn thế nữa sợi dây thừng này trói vô cùng chặt: “Vậy xin hỏi ngươi hỏi cái vấn đề nhảm nhí này để làm gì cơ chứ?”

“Haizz.” Triệu Huyền Dương thở dài nói: “Ta muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu mà.”

“Vậy đó đúng là vinh hạnh của ta rồi.” Khương Vọng không lạnh không nóng đáp lời.

Triệu Huyền Dương vui mừng: “Vậy từ giờ chúng ta liền trở thành bằng hữu rồi phải không?”

Khương Vọng lười để ý tới hắn ta.

Mặc dù toàn thân bị trói, đạo nguyên bị cấm, nhưng hắn vẫn lặng lẽ quan sát hoàn cảnh dọc đường đi.

Cho dù hắn biết rất rõ, chỉ dựa vào sức lực của mình hắn thì cơ hội để chạy trốn khỏi sự giám sát của Triệu Huyền Dương gần như bằng không.

Nhưng trước khi lên tới Ngọc Kinh Sơn, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ cố gắng chạy trốn.

Đừng nói là bây giờ vẫn còn đang trên đường đi tới Ngọc Kinh Sơn, cho dù đã lên tới Ngọc Kinh Sơn, đã bị dán cho cái thứ gọi là tội trạng, bị tuyên bố tội danh, nhận lấy kết cục không thể vãn hồi đi chăng nữa, thì trước khi hắn chết đi hoàn toàn, hắn cũng sẽ không bao giờ từ bỏ giãy giụa.

Coi như cứ như thế mà chết đi, hắn cũng sẽ không thể nhắm mắt được.

Hắn có thể sống đến bây giờ, đã rất không dễ dàng rồi.

Còn có quá nhiều trách nhiệm và quyến luyến mà hắn không có cách nào có thể dứt bỏ, cũng tuyệt đối không cho phép mình buông tha.

Triệu Huyền Dương hiển nhiên là không thể nào cảm thụ được tâm tình của hắn, nên hắn ta chỉ ấp a ấp úng ở bên cạnh Khương Vọng, tựa hồ rất ngượng ngùng nói: “Nếu đã là bằng hữu rồi, vậy ngươi có thể nói cho ta biết cái thứ thần thông đó của ngươi rốt cuộc là cái gì không?”

Hắn ta còn bổ sung nói: “Ta sắp hiếu kỳ đến chết rồi!”

Nếu như tò mò có thể giết người thật thì tốt rồi. Khương Vọng lặng lẽ nghĩ.

Lúc trước lúc còn ở tửu lâu, cái tên nhóc này còn đặc biệt kiêu ngạo nói hắn ta nếu muốn đoán thì có thể dễ dàng đoán được, bây giờ lại còn dám mở miệng ra hỏi?

Triệu Huyền Dương thao thao nói: “Ai, tại sao ngươi lại không nói gì? Ngươi cứ định như thế mà đối xử với một người quan tâm ngươi hay sao? Chúng ta không phải là bằng hữu à? Trò chuyện một chút mà cũng không được sao?”

Khương Vọng có thể thề, nếu như bây giờ ai có thể giúp hắn cởi bỏ trói buộc này đi, hắn tuyệt đối sẽ ngay lập tức xoay người đâm một kiếm cho thống khoái.

Thật sự quá phiền phức!

Gió lớn thổi ập liên tục vào mặt bỗng nhiên dừng lại..

Không đúng. Không phải là gió ngừng, mà là Triệu Huyền Dương đã bắt đầu giảm lại tốc độ bay.

Hắn ta dừng ở nơi đó, nghiêng lỗ tai, tựa hồ nhưu đang lắng nghe cái gì đó.

Qua một lúc lâu, khóe miệng của hắn ta bắt đầu cong lên thành một độ cung nhỏ: “Chuyện bắt đầu trở nên thú vị rồi đây.”

Khương Vọng không biết đang có chuyện gì xảy ra, nhưng trong cái tình huống như thế này thì bất luận có phát sinh bất kỳ biến hóa nào thì đối với hắn cũng đều là chuyện tốt cả.

Hắn vẫn giữ yên lặng, nhưng lại cần thận để ý bốn phía.

“Ngươi có muốn biết cái gì vừa mới phát sinh không?” Triệu Huyền Dương đột nhiên hỏi.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Vậy ngươi trước tiên nói cho ta biết thần thông đó của ngươi là cái gì đi.” Triệu Huyền Dương kiên nhẫn không bỏ đáp lời.

“Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi. Đó không phải là thần thông.” Khương Vọng đáp.

Triệu Huyền Dương lại hỏi: “Vậy ngươi còn có một cái thần thông là cái gì?”

Khương Vọng nói: “Ngươi thả ta ra đi, ta liền nói cho ngươi biết.”

Triệu Huyền Dương hừ một tiếng: “Không nói thì thôi.”

Cuối cùng vẫn là hắn ta không nhịn được, lại nói: “Có một lão hòa thượng tên là Khổ Giác, ngươi có biết gì về lão không? Nói cho ta nghe với?”

Khương Vọng trong lòng động một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi muốn nghe về phương diện nào?”

Triệu Huyền Dương cực kỳ thờ ơ nói: “Mấy thứ như là phật điển mà lão chủ tu là cái gì, lão giỏi về cái gì, sử dụng vũ khí nào, tính cách ra làm sao, tóm lại cái gì cũng được.”

“À.” Khương Vọng nói: “Nhưng ta không biết cái gì cả.”

“Được rồi.” Triệu Huyền Dương nhún vai một cái, thật giống như cũng không quá để ý, lại nắm chặt cánh tay của Khương Vọng, nói: “Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ không để cho ngươi rời quá xa ta.”

“Khụ khụ.” Hắn ta lại nói bổ sung: “ý ta là không xa hơn một trượng.”

“Cho nên nói, Khổ Giác tiền bối lại tới cứu ta à?” Khương Vọng hỏi.

“Lại?”

“Lần trước vào lúc Cao Trang Tiện đuổi giết ta, tiền bối cũng đã từng cứu giúp ta một lần.”

“Vậy là cảm tình giữa hai ngươi vô cùng sâu đậm mà!” Triệu Huyền Dương thở dài nói.

Không đợi Khương Vọng nói chuyện, hắn lại hậu tri hậu giác nói: “Ngươi lại có thể từ dưới tay của Chân Nhân hiện thế chạy trốn mất!”

Khương Vọng vẫn chưa nghĩ ra làm sao để tiếp lời.

Hắn ta lại đổi biểu tình khác, trên mặt tràn đầy ý chí chiến đấu nói: “Ta làm sao có thể bại bởi ngươi chứ?”

Hắn ta nắm chặc quả đấm: “Phải cố gắng a, Triệu Huyền Dương!”

Khương Vọng như muốn bay màu ở trong gió.

Triệu Huyền Dương nhiệt huyết dâng trào bắt đầu kéo theo Khương Vọng bay cực nhanh giữa không trung trong một khoảng thời gian khá dài.

Khương Vọng chỉ nhìn thấy cảnh vật dọc đường vù vù lướt qua tầm mắt, hắn căn bản không kịp nhìn thấy nơi nào là nơi nào.

Cái con người tuyệt đỉnh thiên kiêu dễ dàng bắt giữ hắn này quả thực là một người... vô cùng mâu thuẫn.

Bình Luận (0)
Comment