Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1902 - Chương 1902: Người Chiến Thắng Mới Có Thể Nhàn Hạ (2)

Chương 1902: Người Chiến Thắng Mới Có Thể Nhàn Hạ (2)

Khí chất của hắn ta biến đổi liên tục, ý tưởng cũng nảy ra liên tiếp. Ít nhất thì cá nhân Khương Vọng rất khó có thể theo kịp suy nghĩ của hắn ta.

Mà bây giờ đây, hai người bọn họ đã rơi xuống một khoảng đất trống trong một khu rừng rộng lớn.

Triệu Huyền Dương bày tỏ bởi vì ở chỗ cao nên tầm nhìn cũng quá rộng rãi nên quãng đường kế tiếp hắn ta quyết định sẽ không mang Khương Vọng bay lên quá cao nữa.

Hắn ta không biết từ nơi nào móc ra một tấm địa đồ, bày ra trên mặt đất.

Khương Vọng liếc mắt qua một cái, thực ra tấm địa đồ này cực kỳ đơn giản. Ở chỗ những địa phương quan trọng của Trung vực và Tây vực cũng chỉ có một vài ký hiệu đơn giản.

“Đừng xem nữa.” Triệu Huyền Dương nửa ngồi chồm hổm trên mặt đất, cúi đầu nhìn địa đồ, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, trong miệng liền nói: “Địa đồ càng kỹ lưỡng thì càng là cơ mật, ta là người chịu trách nhiêm trông coi ngươi thì làm sao cho ngươi nhìn được chứ?”

Khương Vọng bị trói thành một cái gôc cây thẳng đuột bị dựng ở chỗ đó, cũng không thể làm gì khác được, chỉ đành đảo mắt qua sát hoàn cảnh xung quanh.

“Rất khó hành sự a.” Triệu Huyền Dương cau mày nói: “Tốt nhất vẫn là đi vòng qua Vân quốc đi, tránh cho vị Diệp các chủ kia lại dày vò rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Phía bên Trang quốc cũng không thể đến gần được, tránh cho tên Trang Cao Tiện kia lại tìm cách giết chết ngươi, rồi lại liên lụy đến ta, quá phiền toái.”

Hắn ta cứ như thế vừa tự hỏi rồi tự nói lầm rà lầm rầm.

Triệu Huyền Dương thở dài một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Vọng: “Ngươi rất biết hoạch định lộ tuyến, bây giờ với khốn cảnh của chúng ta như thế này, ngươi có đề nghị gì không?”

Khương Vọng nói: “Trên đời không việc khó, chỉ cần chịu buông tha. Ta đề nghị ngươi chớ lãng phí thời gian, mọi người sớm tụ sớm tan, sau này có khi còn có thể cùng uống một ly.”

“Cũng không phải là không thể.” Triệu Huyền Dương sát hữu giới sự nâng cằm suy nghĩ một chút: “Nhưng dù sao cũng phải thử giãy giụa một vài cái chứ ? Nếu không thì ta sẽ cảm thấy cực kỳ mất mặt đó.”

“Ngươi cứ liên tục nói khốn cảnh khốn cảnh.” Khương Vọng bắt đầu khách sáo nói: “Làm sao mà lại trở thành khốn cảnh cho được? Khổ Giác tiền bối tới cứu ta, chẳng lẽ Cảnh quốc chỗ các ngươi không có Chân Nhân quản việc này hay sao?”

Triệu Huyền Dương thuận miệng nói: "Bây giờ á, Thuần Vu Thuộc với Kế Chiêu Nam đánh nhau rồi, Bùi Chân Nhân với Sư Chân Nhân cũng bắt đầu chửi nhau luôn rồi. Khổ Giác lão hòa thượng đột nhiên nhảy ra, cũng không có ai thèm quản. Ta cũng không biết bọn họ đang cân nhắc thứ quỷ gì nữa. Dù sao bây giờ tình huống chính là, ta phải dựa vào chính bản thân mình để thoát khỏi sự theo dõi của một vị Chân Nhân, sau đó áp giải ngươi đi Ngọc Kinh Sơn.”

Khương Vọng tặc lưỡi một tiếng nói: “Nghe như kiểu một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được ấy nhỉ.”

“Ai nói nó không phải ?” Triệu Huyền Dương thống khổ xoa xoa đầu: “Vốn là một chuyện đơn giản biết bao nhiêu, làm sao mà càng làm àng trở lên phức tạp thế không biết?”

“Không nên gấp gáp, cứ bình tĩnh mà suy nghĩ, cái này thì tính là cái gì, không phải ngươi rất giỏi chạy trốn hay sao?” Khương Vọng thuận miệng an ủi một câu, tiếp tục khách sáo: "Đúng rồi, ta thật ra thì thật là tò mò, ngươi lúc đó là làm sao mà theo dõi được ta thế?”

Triệu Huyền Dương bỗng nhiên thu lại biểu tình suy nghĩ vô cùng thống khổ, nhìn hắn một cách cuwcjkyf ó thâm ý nói: “Có phải đã bắt đầu đến tiết mục trao đổi đáp án rồi hả?”

Không hiểu tại sao cái người này rõ ràng là một thiên kiêu tài năng số ít trong thiên hạ, là một cường giả Thần Lâm Cảnh, nhưng hắn ta luôn cho người khác một cảm giác là hắn ta là một kẻ ngu, cực kỳ dễ lừa gạt.

Nhưng một khi ngươi cảm thấy ngươi sắp lừa gạt thành công hắn ta đến nơi rồi, thì hăn ta sẽ ngay lập tức cảnh tỉnh ngươi, nói cho ngươi biết ai mới là kẻ ngu.

Khương Vọng không nói gì.

Bất quá hắn rất rõ ràng, coi như hắn một chữ đều không nói. Nhưng với cảnh giới của Triệu Huyền Dương, sau khi hắn ta tự mình cảm thụ, liền có thể nhanh chóng tiếp cận sự thật về sự suy đoán của thần thông Kỳ Đồ.

Sở dĩ hắn ta cứ kiên nhẫn truy hỏi Khương Vọng như vậy, có lẽ chỉ là tính trẻ con đột nhiên nổi lên muốn trêu đùa một chút mà thôi.

Người thắng, thì có thể nhàn hạ.

“Ngươi có phải đang cảm thấy ta đang trêu chọc ngươi chơi phải không?” Triệu Huyền Dương đột nhiên hỏi.

“Cảm giác của ta như thế nào, kỳ thực cũng không quá quan trọng.” Khương Vọng trả lời.

“Haizz.” Triệu Huyền Dương thở dài một cái: “Nếu như giữa người và người, vĩnh viễn chỉ có đấu tranh và phòng bị, vậy thì quả thực cực kỳ không thú vị. Có lúc chúng ta cần phải cho nhau một chút tín nhiệm”

“Nếu như ngươi có thể thả ta ra, những lời này nghe càng có sức thuyết phục hơn.” Khương Vọng đáp.

Triệu Huyền Dương cười lên: “Ngươi cũng quá không dễ lừa gạt rồi!”

“Như nhau mà thôi.”

“Tốt lắm!” Triệu Huyền Dương nhặt địa đồ lên, bỏ vào trong tay áo.

Hắn ta đứng dậy, cực kỳ tiêu sái đi về phía trước mấy bước.

Nhẹ nhõm giơ ra năm ngón tay, ấn mạnh ở trên một gốc cây cổ thụ ở bên cạnh.

Chỉ thấy cái cây này đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu xanh ngọc bích, sau khi run rẩy một lúc liền không một tiếng động rạn nứt, từ bên trong gốc cây khô, hai người mộc nhân từ từ đi ra.

Sau khi mộc nhân đi ra, dáng vẻ bề ngoài của bọn chúng cũng không ngừng biến hóa, tựa như có một bàn tay vô hình nào đó đang điêu khắc, tái tạo lại hình dạng cho bọn chúng…Rất nhanh đã cố định lại thành dáng vẻ của Triệu Huyền Dương và Khương Vọng.

Dáng dấp giống nhau y như đúc, khí tức cũng vô cùng giống nhau!

Sau khi hình tượng đã được xác lập, “Triệu Huyền Dương” liền kéo “Khương Vọng” đi, bay thẳng lên trời cao, hướng về phía Tây và đi.

Chân chính Triệu Huyền Dương thì lại bước chậm rãi đến bên một gốc cây khác, lặp lại lần thi triển pháp thuật như vừa rồi.

Cứ như vậy sau năm lần thao tác, năm cặp “Triệu Huyền Dương” và “Khương Vọng” cũng dần xuất hiện, bay nhanh theo các phương hướng khác nhau.

Mà Triệu Huyền Dương thật lại kéo Khương Vọng rảo bước rời khỏi nơi này.

“Nếu cứ giữ tốc độ như vậy, bọn họ có thể bay bao xa?’ Khương Vọng hỏi về những mộc nhân kia.

Triệu Huyền Dương cũng không ngại giải thích nghi hoặc ho hắn nghe, hắn ta cười nói: “Chỉ cần không có ai chặn lại, bay hai ba ngày không thành vấn đề.”

Bình Luận (0)
Comment