Tiếp đó, lại thêm trên Quan Hà Đài, đoạt lấy quán quân Hoàng Hà Hội, Tử Vi Trung Thiên Thái Hoàng Kỳ, rêu rao cổ kim.
Có thể nói dù là quần đảo gần biển, hay là tại Đông Vực, Nam Vực, tại Quan Hà Đài, Tề quốc đều nở mày nở mặt, cường thế vô song. Thanh thế gần sát với Đại Dương đế quốc năm xưa.
Một Tề quốc như này, đương nhiên Cảnh quốc không thích rồi.
Khương Vọng cười khổ nói: "Nói như vậy, ta vẫn là may mắn đúng dịp sao?"
Triệu Huyền Dương vừa đi vừa nói: "Không nên tự coi thường bản thân, thiên phú của chính ngươi cũng là một lý do rất quan trọng. Vì giải quyết ngươi, Trang Cao Tiện đã đưa ra cái giá rất lớn. Nói thật ấy, ngay từ ban đầu ta còn cảm thấy điều này quá chuyện bé xé ra to. Thế nhưng sau khi gặp được ngươi, ta mới có thể hiểu được. Chỉ có thể nói, họ Trang chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn cả."
Khương Vọng thở dài một hơi: "Đây cũng coi như lời khen ngợi hay sao?"
"Ta chỉ là một người thích nói thật mà thôi." Triệu Huyền Dương cười đáp, lại nói: "Không cần lo lắng, những Ma quật này tại hiện thế đã bị vứt bỏ đã lâu, không có chút nguy hiểm gì cả. Đi theo ta đi, rất an toàn."
Đang khi nói chuyện, hai người chạy tới một hang động to lớn.
Ma quật thượng cổ này, có bố cục khác với ma quật tại đáy sông Thanh Giang.
Không gian nơi này càng lớn hơn, hoàn cảnh cũng càng phức tạp hơn.
Có mười cửa hang, treo trên vách hang động, đen thẫm không biết nối tới nơi nào.
Tầm mắt do tu vi siêu phàm mang tới, cũng không bị hoàn cảnh không ánh sáng ảnh hưởng tới. Thế nhưng nơi này đúng thật là không có gì đẹp mắt cả.
Tòa ma quật tại đáy sông Thanh Giang kia, dù gì vẫn còn sắp xếp của Tống Hoành Giang, Trang Thừa Càn những năm trước. Thế nhưng tòa ma quật này lại không để lại bất cứ dấu vết gì.
"Tiếp theo ngươi định làm gì?" Khương Vọng hỏi.
"Ta không định làm cái gì cả." Triệu Huyền Dương mỉm cười, nói: "Chúng ta ở lại nơi này bảy tám ngày. Khổ Giác hòa thượng luôn không tìm thấy ngươi, tự nhiên sẽ từ bỏ. Sau đó ta lại dẫn ngươi nghênh ngang tới Ngọc Kinh Sơn. Quá phách lối chứ!"
Khương Vọng thở dài một hơi, cả ngày hôm nay hắn đều thở dài: "Đây chính là vạn dặm tránh Chân Nhân mà ngươi nói sao?"
"Thế nào? Ẩn nấp tới tận đây vẫn còn chưa tính nữa hả?" Triệu Huyền Dương hỏi lại.
Khương Vọng không phản bác được.
"Không cần để ý những chi tiết này." Triệu Huyền Dương buông thõng tay, lớn tiếng nói: "Tới đây, đừng khách sáo, mời ngồi."
Y tự tiện tìm một chiếc cối xay đá lớn mà ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Có lẽ việc ứng đối một vị Chân Nhân đương đại đuổi bắt, y cũng không nhẹ nhàng như đã biểu hiện.
Khương Vọng nhìn quanh một vòng, rồi bước tới hòn đá mà mình thấy thuận mắt.
"Không thể đi quá xa." Triệu Huyền Dương nhắc nhở: "Ngồi cạnh ta đi."
Khương Vọng thở dài một hơi, quay trở lại, ngồi bên cạnh y.
Cũng may tảng đá đó đủ lớn, mỗi người ngồi một bên, cũng không chật chội.
Sau khi Khương Vọng ngồi vào chỗ, bắt đầu thăm dò Nội Phủ.
Mặc dù Triệu Huyền Dương đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, thế nhưng giọng nói lại vừa lúc vang lên: "Đừng vận dụng Thần hồn."
Khương Vọng đành phải tản đi Thần hồn lực, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Tu hành cũng không cho nữa, vậy ta phải làm gì?"
"Hay là ngồi ngẩn người một lát đi." Triệu Huyền Dương nói.
"Đây chính là cách đối đãi với bạn bè của ngươi hay sao?" Khương Vọng hỏi.
"Vậy thì chúng ta tâm sự?"
"Thôi được rồi." Khương Vọng nằm ngửa xuống, hai tay gối sau đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn mái vòm hang động, nói: "Ta vẫn ngẩn người là hơn!"
Đỉnh động của Ma quật thượng cổ không có gì đẹp mà nhìn, thế nhưng Khương Vọng lại nhìn nhập thần, tới mức ánh mắt đều bắt đầu lúc ẩn lúc hiện.
Triệu Huyền Dương không thể nào biết được, vị thiên kiêu tuổi trẻ mà y vô cùng tán thưởng này, đang có một loại tâm trạng nào.
Đã từng tỏa sáng hào quang tại Quan Hà Đài, được cả thiên hạ ca tụng. Thế nhưng chỉ mấy ngày sau đó, bị người đổ cho tội danh thông đồng với Ma, bị cả thiên hạ phỉ nhổ.
Cảm giác từ đỉnh cao bị đẩy xuống đáy vực, có bao nhiêu người có thể tiếp nhận chứ?
Mà Khương Vọng lúc này...
Đang suy nghĩ điều gì?
...
...
Khung trời như cái lọng, mây trôi như tuấn mã.
Trong Lăng Tiêu bí địa.
Trưởng lão trấn tông A Sửu đại nhân tôn quý, đang chơi đùa với một con chó nhỏ.
Lúc này, hình thể của A Sửu đã biến thành vô cùng nhỏ, chỉ lớn hơn Xuẩn Khôi một chút, cũng đang lè lưỡi, há miệng rộng, nhảy tới nhảy lui một cách vui vẻ với Xuẩn Khôi.
Bỗng chợt tiếng gió truyền tới, A Sửu lập tức nghiêm túc, thần thái đoan chính.
Dùng bàn tay ra hiệu Xuẩn Khôi đi theo cạnh nó ngừng lại.
Xuẩn Khôi nháy mắt, rất là ngây thơ trong sáng, cũng không biết tại sao lão đại mới này, nói không chơi liền không chơi ngay được.
Chỉ một lát sau, Diệp Thanh Vũ đi tới.
"Tới sao, Thanh Vũ." A Sửu thể hiện phong phạm của trưởng bối, trầm ngâm nói: "À, việc học của An An thế nào rồi? Đứa nhỏ này rất ham chơi, ngươi cần giám sát nó đấy."
Giống như hoàn toàn không nhớ rõ, sở dĩ việc học của Khương An An không thể hoàn thành kịp thời, chính bởi vì bị nó âm thầm dẫn theo đi chơi.
"Cũng hoàn thành rồi." Diệp Thanh Vũ thuận miệng trả lời, rồi hỏi: "Ngươi thì sao, chơi với Xuẩn Khôi có vui hay không?"
"Ây, có cái gì mà vui cơ chứ. Giúp An An chăm sóc nó mà thôi." Ánh mắt A Sửu vểnh tới bầu trời: "Loại chó đất nho nhỏ này, ta thả cái rắm cũng có thể đánh chết một trăm con."
Xuẩn Khôi nghiêng đầu nhìn lại, đương nhiên là không hiểu gì, thế nhưng vẫn nhảy tới gần A Sửu với vẻ thân mật.
A Sửu vẫn dùng đệm thịt vô tình ngăn cản: "Đừng tới gần bản tọa như vậy!"
"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi... ngươi làm gì vậy!"
Bởi vì Xuẩn Khôi lè lưỡi, liếm với vẻ nhiệt tình.
A Sửu nhanh chóng thu tay lùi lại.
Xuẩn Khôi còn tưởng rằng đang chơi đùa với nó nữa! Cho nên nhảy về phía trước với vẻ hào hứng.
Trước mặt Diệp Thanh Vũ, A Sửu khá mất thể diện, hai tay linh hoạt lật lại, làm cho Xuẩn Khôi ngã tứ chi chổng lên trời: "Thành thật chút cho bản tọa!"
Xuẩn Khôi ngã chổng vó, thế nhưng vẫn rất vui vẻ, đuôi vẫy rất nhanh.
Diệp Thanh Vũ yên lặng quan sát cảnh tượng này, từ bỏ ý nghĩ ra sức lên thân Xuẩn Khôi.
"Sửu thúc." Nàng ta hỏi thẳng: "Có người bắt nạt ta, ngươi có quản hay không?"