Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, A Sửu bỗng nhảy bật lên, nhảy thẳng lên không trung, hiện ra chân thân dài hơn ba trượng, lộ ra răng nanh, trong quả cầu nước trên cái đuôi dài nhỏ của nó có tiếng sóng truyền ra.
Khí thế trở nên kinh khủng.
"Ai to gan như vậy?" Nó gầm thét như sấm: "Bản tọa xé xác tên đó!"
"Triệu Huyền Dương!" Diệp Thanh Vũ nói.
A Sửu sững sờ.
"Gió hôm nay quá lớn." Nó thu hồi răng nanh, cái đuôi cũng buông thõng xuống, lông tơ trên người cũng trở nên vô cùng mềm mại.
Thậm chí nó còn lung la lung lay giữa không trung, đứng cũng không vững: "Tại sao ta lại không thắng nổi sức gió nhỉ? Hóng gió quá nhiều, có lẽ bị trúng gió rồi. Aiz, già rồi, không chịu nổi, ta trở về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Vừa nói chuyện, nó vừa loạng choạng bay đi, biến mất giữa không trung
Chỉ còn Xuẩn Khôi vẫn còn không rõ, không biết tại sao "đại ca" lại rời đi đột ngột như vậy. Trở mình lại, bò dậy, rồi vẫy đuôi với Diệp Thanh Vũ, muốn nàng ta cho một chút linh quả để ăn.
Diệp Thanh Vũ mấp máy môi, cũng không nói gì.
Một lúc lâu sau, một đám mây rơi xuống, một thân hình hiện lên, tứ chi mở rộng... Chính là A Sửu lại bay trở về.
Nó bay tới trước người Diệp Thanh Vũ, cúi đầu ủ rũ nói: "Thanh Thanh, ngươi cũng đừng như vậy, không phải Sửu thúc không giúp ngươi, chỉ là chúng ta không chơi lại Cảnh quốc mà!"
"Vậy thì trơ mắt nhìn anh ruột của An An xảy ra chuyện mà mặc kệ sao? Về sau làm sao mà chúng ta có thể nhìn mặt An An chứ? Còn có Xuẩn Khôi nữa!" Diệp Thanh Vũ nhấc Xuẩn Khôi lên, để A Sửu thấy rõ ràng, trong đôi mắt mỹ lệ có nước mắt óng ánh: "Xuẩn Khôi cũng là của người ta mà, mỗi ngày ngươi đều chơi đùa rất vui vẻ."
Nếu như Xuẩn Khôi thông minh hơn chút, đáng lẽ nên phối hợp ra vẻ đáng thương rồi.
Đáng tiếc nó không có.
Nó bị nhấc tới không trung, lại cảm thấy rất vui vẻ, nhếch miệng vẫy đuôi liên tục, nước miếng chảy tràn.
A Sửu dùng đệm thịt vỗ trán, dáng vẻ vô cùng nhức đầu: "Vậy thì phải làm sao bây giờ, một sợi lông chân của người ta còn thô hơn cả bắp đùi ta nữa. Ít nhất cũng phải có một Chân Quân, mới có quyền nói chuyện tại Cảnh quốc. Tại sao cha của ngươi lại bế quan chứ, còn không phải sợ mất thể diện trước mặt ngươi hay sao?"
Ầm!
Đang lúc nói chuyện, trán của nó bị một quyền đập mạnh.
Diệp Lăng Tiêu bạch y tung bay, hiện lên nói: "Ngày ngày, mỗi ngươi nói nhiều! Ăn đã đủ nhiều rồi mà nói lại còn nhiều hơn cả ăn!"
A Sửu trợn trắng mắt, cũng không nói chuyện.
Lúc này, Diệp Lăng Tiêu mới quay người lại, nhìn về phía con gái bảo bối của mình, cười với vẻ hả hê: "Ta đã nói rồi, thằng nhãi đó không ra thế nào mà? Trước đó vẫn chỉ tại Tề quốc lăn lộn ngoài đời không nổi. Còn kiêu ngạo nói qua Sở quốc làm việc, tốt đi. Trong nháy mắt, cả thiên hạ đều lăn lộn ngoài đời không nổi!"
Diệp Thanh Vũ cụp mắt xuống, không nói lời nào.
"Được rồi được rồi." Diệp Lăng Tiêu không cười, giọng nói cũng chậm lại: "Quốc sách trung lập của Vân quốc sẽ không thay đổi, thế nhưng lập trường duy trì công lý của Nhân tộc cũng không thay đổi mà. Thông đồng với Ma tộc là đại tội trong Nhân tộc, là chuyện mỗi người chúng ta hẳn phải quan tâm. Vừa lúc trong tay của cha của con có một vài lịch sử đen của tên họ Trang nào đó, chờ khi Ngọc Kinh Sơn công thẩm thì đưa ra, chắc hẳn tên đó sẽ không còn tâm trí mà nhằm vào người khác nữa đi! Con nói xem, tên đó đã có vấn đề, vậy chứng cứ của tên đó vẫn còn làm cho người ta tin tưởng được nữa hay sao?"
"Thật sao?" Diệp Thanh Vũ giương mắt lên, hỏi.
"Đương nhiên rồi!" Diệp Lăng Tiêu tự đắc, nói: "Con thật cho rằng cha của con chỉ biết bế quan thôi sao? Cha thấy con gái bảo bối của ta không vui, vội vã tìm kiếm chứng cứ đây này? Con nha, đừng nghe một vài tin đồn thất thiệt!"
A Sửu vừa không phục lẫn không cam lòng, trừng mắt, dự định nói cái gì đó.
Thế nhưng một ánh mắt càng sắc bén hơn trừng trở lại.
Thôi được rồi.
A Sửu nháy mắt, bỗng cảm thấy tủi thân, còn mang theo một tia cẩn thận từng li từng tí.
Phá hoại hình tượng vĩ đại của Diệp Tiểu Hoa trước mặt con gái, tuyệt đối là một trong những tội danh lớn nhất tại Lăng Tiêu Các.
Cho dù là kẻ có địa vị cao thượng như A Sửu, nếu dám phạm tội này, cũng khó tránh khỏi việc bị đánh.
Diệp Thanh Vũ nhoẻn miệng cười: "Cha, người cũng quá lợi hại đi!"
"Vậy vẫn là Khương Vọng lợi hại hơn!" Diệp Lăng Tiêu không để ý chút nào, quệt miệng nói: "Khi ta bằng tuổi hắn, cũng không có bị cả thiên hạ đuổi giết, càng không ồn ào tới mức cả thiên hạ đều biết như vậy."
Ông ta thở dài với vẻ phiền muộn: "Aiz, cha của con chỉ đuổi giết người khác mà thôi."
Không phải tất cả mọi nơi đều có bầu trời.
Thế nhưng khi con người ngẩng đầu lên nhìn, lại luôn có thể tìm thấy tâm trạng tương tự.
Mê Giới, khu vực Tân Vị.
Chi gãy bồng bềnh không trung và máu tươi vẩy khắp bốn phương, đều đang nói rõ một trận chiến vô cùng thảm liệt vừa mới kết thúc.
Mấy tu sĩ trẻ tuổi nhìn nhau, cuối cùng vẫn là một tu sĩ trầm ổn nhất ra mặt, chắp tay với một cô gái mặc võ phục màu xanh, nói: "Cám ơn vị sư tỷ này hỗ trợ, nếu không chúng ta..."
Hắn ta quay đầu liếc nhìn một bộ thi thể được các vị sư đệ sư muội chắp vá lên... đó là thi thể của tiền bối sư môn dẫn theo bọn họ tới Mê Giới rèn luyện, đã đồng quy vu tận với một vị cường giả của Hải tộc, cũng không thể dạy bảo bọn họ được nữa.
Trong giọng nói của hắn ta mang theo sự thương cảm: "Ân cứu mạng, suốt đời khó quên."
Cô gái mặc võ phục màu xanh, đang mổ xẻ một con Hải thú, lọc thịt, lấy ra một cây gai xương - thứ duy nhất có giá trị ra ngoài, thuận miệng nói: "Đều là đồng môn, không cần cám ơn."
Cô gái này có dung mạo rất xinh đẹp, hành động dứt khoát lưu loát. Dùng một thanh đao nhọn róc xương, di động linh hoạt trong thi thể Hải thú.
Lúc này, một nữ tu sĩ với khuôn mặt hơi tròn quan sát nàng ta vài lần, nói với vẻ do dự: "Ngài là Trúc Bích Quỳnh... Trúc sư tỷ?"
Lúc đầu, nàng ta còn dự định gọi là Trúc sư muội, bởi vì xét tới cùng thì nàng ta nhập môn sớm hơn, thế nhưng khi nhớ lại chiến lực mà người ta vừa biểu hiện ra, lời sắp tới miệng lại biến thành "sư tỷ".
Trúc Bích Quỳnh nhanh chóng xử lý mấy cây gai xương, thu vào hộp trữ vật, rồi mới nhìn về phía nàng ta: "Ngươi là..."
Nữ tu sĩ mặt tròn nói: "Ta là đệ tử môn hạ Trưởng lão thực vụ - Trương trưởng lão, Tống Văn Hà. Có lần tại Tố Dao sư tỷ gặp được ngài, đại khái là chuyện ba năm trước."