Thực ra nàng ta mơ hồ nhận ra Trúc Bích Quỳnh, cũng không phải là lần gặp mặt ba năm trước. Mà là bởi vì trên Hải Tế đại điển, nàng ta tận mắt thấy Trúc Bích Quỳnh bị áp giải lên tới, cũng nhớ kỹ vị thiên kiêu Tề quốc kia, dùng một loại dũng khí làm cho người ta sợ hãi than thở, phấn đấu quên mình vì bạn bè.
Nói thực ra, đối với chuyện hiện tại được truyền đi xôn xao là Khương Vọng, người được rất nhiều người Điếu Hải Lâu hoan nghênh thông đồng với Ma, nàng ta cũng không tin tưởng.
Không suy xét tới việc làm sao phá vỡ hiện thế, làm sao diệt tuyệt Nhân tộc, lại vì một người bạn ở xa tại Điếu Hải Lâu, một thân một mình ra biển, dựa vào lý lẽ biện luận trước một đám cường giả, lại tự thân đi vào Mê Giới liều chết chuộc tội... Với cái giá đắt là suýt nữa bỏ mình, cứu một vị "phế nhân" khi đó không có chút giá trị nào, nào có người nào thông đồng với Ma tộc lại như vậy? Ma tộc có thể đồng ý sao?
Thậm chí nàng ta cũng không có ác cảm đối với Khương Vọng.
Tất nhiên những việc truyền đi ở bên ngoài kia là một chuyện, thế nhưng sâu trong nội tâm của người tận mắt chứng kiến mọi chuyện mà nói, mọi chuyện mà Khương Vọng làm tại quần đảo gần biển, thực sự không thể chỉ trích. Cuộc chiến sỉ nhục trên Đài Thiên Nhai của Điếu Hải Lâu, truy cứu căn bản cũng là do Khương Vọng đang cầu xin một câu công đạo mà thôi..
Dựa vào lý lẽ biện luận không cầu được, giết chóc Hải tộc tại Mê Giới không cầu được, chỉ có thể dùng quyết đấu sinh tử để cầu..
Thế nhưng khi nghĩ tới cảnh tượng trên Hải Tế đại điển, chắc hẳn Trúc sư tỷ cũng không muốn nhớ lại.
Cho nên sau khi đối phương thừa nhận thân phận của mình, Tống Văn Hà mới tránh nói tới chuyện đó, mà là đề cập tới chuyện ba năm trước đây... Mà lại nhắc tới Trúc Tố Dao, trong vô hình đã kéo gần khoảng cách giữa nàng ta và Trúc Bích Quỳnh.
Đây là sự thông minh của nàng ta.
Cũng không trách khi trước Tống Văn Hà lại do dự không dám xác nhận thân phận của Trúc Bích Quỳnh, dù là người nào khi trước đã nhận biết Trúc Bích Quỳnh, cũng rất khó tưởng tượng nổi một cô gái hồn nhiên ngây thơ năm xưa, cô gái yếu đuối nằm hấp hối trên Đài Thiên Nhai, lại biến thành một cường giả chiến lực vô cùng mạnh mẽ, ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn này.
Vừa rồi, những Hải tộc này bị giết như thế nào, nàng ta nhìn rõ rõ ràng ràng.
Khoảnh khắc giữa sống và chết, thật có thể thay đổi một con người lớn tới mức này sao?
Trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Điếu Hải Lâu tại nơi đây, cũng có người tham dự Hải Tế đại điển. Lại chỉ có Tống Văn Hà nhận ra Trúc Bích Quỳnh, thật sự là cô gái ngày đó, cùng với giờ phút này, thật sự là khác nhau một trời một vực.
Hoàn toàn không giống như cùng là một người.
"Ừ." Đối với việc chào hỏi của Tống Văn Hà, Trúc Bích Quỳnh cũng chỉ gật đầu, thuận miệng nói: "Gặp nhau tại Mê Giới, cũng coi như duyên phận."
Điếu Hải Lâu cũng chỉ có hai mươi tư trưởng lão mà thôi, trong đó có mười hai trưởng lão thực vụ. Sau khi Hải Tông Minh và Bích Châu bà bà lần lượt chết đi, cũng vẫn chỉ bổ sung đủ số lượng này, mà chưa từng khuếch trương.
Chỉ cần nói tới dòng họ, cũng đã đủ khóa chặt nhân vật mục tiêu.
Thế nhưng cũng chỉ là một trưởng lão thực vụ mà thôi, không có gì đáng nói.
Nàng có thể đối xử rất thản nhiên.
Thế nhưng những tu sĩ tuổi trẻ tại nơi này, lại không cách nào bình thản tựa như mây gió như thế.
Người nào không biết, Trúc Bích Quỳnh hiện nay, là đệ tử thân truyền Trưởng lão Tịnh Hải - Cô Hoài Tín cơ chứ!
Cô Hoài Tín chính là đệ tứ trưởng lão của toàn bộ Điếu Hải Lâu.
Địa vị hiện nay của Trúc Bích Quỳnh trong Điếu Hải Lâu, cũng không kém Từ Nguyên, càng hơn mấy nhân vật phong vân như Bao Tung, Dương Liễu một bậc.
Chỉ là từ khi Cô trưởng lão công khai tin tức thu đồ đệ, nàng vẫn chưa từng xuất hiện trong trường hợp công khai, vô cùng khiêm tốn. Không nghĩ tới ngày hôm nay có thể gặp được tại Mê Giới, nếu có thể kết giao tình, cũng chưa hẳn không phải là nhân họa đắc phúc!
Có mấy nam tu sĩ tự phụ dung mạo bất phàm, lập tức chú ý lên, tuy rằng hiện tại đang ở chiến trường Mê Giới, thế nhưng tư thái lại đoan chính, dung mạo chính trực.
Vị tu sĩ lên tiếng đầu tiên kinh ngạc nói: "Hóa ra ngài là Trúc Bích Quỳnh sư tỷ sao. Tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, vẫn luôn mong muốn gặp mặt! Hôm nay bất ngờ gặp nhau! Chỉ là... hơi khốn cùng, lại làm sư tỷ chê cười rồi."
Khi thấy Trúc Bích Quỳnh đưa mắt nhìn lại, hắn ta lại giải thích: "Xem đầu óc ta này, lại quên tự giới thiệu. Tại hạ là đệ tử chân truyền của Trưởng lão hộ tông Lưu trưởng lão - Phương Phác. Hôm nay được gặp sư tỷ, thật sự là vinh hạnh của ta!"
"Lưu trưởng lão nào?" Trúc Bích Quỳnh thuận miệng hỏi.
Trong tám vị trưởng lão hộ tông, có tận hai người họ Lưu.
Phương Phác ung dung nói: "Là vị xếp hạng cao hơn."
Sư phụ của hắn ta là Lưu Vũ, trong tám vị trưởng lão hộ tông của Điếu Hải Lâu, cũng là tồn tại có lực ảnh hưởng đứng thứ hai. Theo lực ảnh hưởng của Trấn Hải Minh đang không ngừng mở rộng, cũng có cơ hội tiến thêm một bước, trở thành vị trưởng lão tịnh hải thứ năm!
Ban đầu hắn ta cố ý không nói, chính là vì để Trúc Bích Quỳnh tăng thêm ấn tượng. Đồng thời dùng đáp án này nói cho nàng biết, thân phận của mình cũng bất phàm, không kém nàng bao nhiêu.
Trúc Bích Quỳnh chỉ hơi gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Phương Phác đang định nói thêm điều gì đó, một tu sĩ trẻ tuổi anh tuấn cao lớn bên cạnh đã cướp lời: "Trúc sư tỷ cũng tới Mê Giới rèn luyện sao? Một thân một mình à?"
Trúc Bích Quỳnh đổi một con dao nhỏ, lột da một con Hải thú giống như trâu nước, da của con Hải thú này có thể chế tạo giáp da, giá cả cũng không thấp, cũng là thứ giá trị duy nhất trên người của nó.
Nàng thuận miệng trả lời: "Đúng, giống như các ngươi vậy, tới đây rèn luyện."
Rất khó tưởng tượng loại thiên kiêu giống như Từ Nguyên này, cũng sẽ thu thập chiến lợi phẩm cấp bậc này. Thế nhưng Trúc Bích Quỳnh như vậy, lại làm cho bọn họ cảm thấy rất gần gũi.
Tu sĩ trẻ tuổi anh tuấn, dùng một nụ cười tự mình cho là mê người nhất, nói: "Độc thân rèn luyện cũng quá mức mệt mỏi, ngay cả chợp mắt cũng không thể. Không biết sư tỷ có cần người giúp đỡ hay không? Sở trường của ta chính là xử lý da thú."