Chênh lệch thực lực rõ ràng đến thế.
Nàng đã đến sát bên cạnh y!
Miếng ngọc bội tròn khắc hình chim phượng treo bên hông Triệu Huyền Khê hót lên.
Đây là chí bảo hộ thân của sư môn truyền lại, đủ để ngăn được một kích của Chân Nhân.
Âm thanh réo rắt, như động tại cửu thiên, sao mà cao quý, cường đại, không thể xâm phạm.
Nhưng nó lập tức im bặt.
Giống như một con gà mái bất chợt bị bóp cổ.
Một bàn tay ngon thon dài bóp vào miếng ngọc bội khắc hình chim phượng này, nhẹ nhàng niết một cái, ngọc bội vỡ nát, rơi rơi bay bay.
Tiếng phượng hót vừa cất lên đã im bặt.
Chân Nhân đương thời có thể thấy rõ chân thực, Chân Ma cũng thế.
Tống Uyển Khê tiến tới sát gần Triệu Huyền Dương là vì bảo vật hộ thân này.
Sau khi bóp nát ngọc bội, nàng lại đưa hai tay tìm tòi.
Hai tay Triệu Huyền Dương đang bấm phát quyết lập tức bị bắt lấy, căn bản không có cách nào né tránh, kháng cự bất lực!
Tống Huyển Khê lạnh lẽo vô tình, mặt lạnh băng, chỉ kéo hai tay một cái.
Máu tươi phụt ra. Nàng lại giật hai tay của Triệu Huyền Dương xuống.
Bất chấp nét mặt đau khổ không cách nào kiềm chế của Triệu Huyền Dương, Tống Uyển Khê lập lại chiêu cũ, vươn cổ đập đầu.
Cũng không phải nàng chỉ có thể làm thế, mà là vì nàng quá mạnh, chỉ cần thế là đủ!
Đơn giản, hiệu suất cao, lãnh khốc!
Nhìn khuôn mặt với nhan sắc tuyệt mỹ đang tiến lại càng ngày càng gần, nhìn mái tóc bay bay phấp phới, Triệu Huyền Dương chỉ thấy vực sâu không đáy vĩnh viễn.
Dường như thời gian đọng lại.
Không!
Triệu Huyền Dương lập tức phát hiện không phải thời gian ngưng kết, cũng không phải là khoảnh khắc hoảng hốt trước cái chết.
Mà là ma đầu xinh đẹp tuyệt trần kia dừng lại thật.
Được cứu… sao?
Lúc này y mới nghe được giọng nói của Khương Vọng.
“Triệu Huyền Dương rất thích cái đẹp, đừng làm hỏng mặt y.”
Ta nên nói cái gì đây? Hắn nghĩ…
Cuối cùng tên ranh con kia cũng có chút lương tâm sao?
Có gan thì thả ta ra!
Này! Cái tên cẩu tặc thông ma này, làm gì phải ở đây giả nhân giả nghĩa?
Cuối cùng, hắn giãy dụa nói ra: “Triệu Huyền Dương cũng là người tiếc mệnh! Dù…”
Chỉ được chừng đó.
Vì hai bàn tay ma nữ đã xé ngực y ra.
Hành động quả quyết mà lạnh lùng cỡ nào chứ.
Cùng lúc đó, còn xé luôn cả một tòa Thông Thiên Cung, năm tòa Nội Phủ, một tòa Uẩn Thần Điện của y.
Từ đây, năm phủ chìm biển, tàng tinh lặn sâu, nguyên thần hải tối đen vĩnh viễn!
Triệu Huyền Dương chết đi.
Lúc này, Khương Vọng đang đứng trước thi thể của y.
Tống Uyển Khê chỉ khẽ vạch đầu ngón tay một cái đã phân giải được Triệu Huyền Dương cùng tất cả trói buộc trên người hắn.
Dù Triệu Huyền Dương là thiên kiêu tuyệt thế cũng không thể vượt qua được chênh lệch giữa Chân Ma và tu sĩ Thần Lâm.
Đại khái chỉ có Thần Lâm đứng đầu Đông Vực như Trọng Huyền Chử Lương mới có tư cách giao thủ với Chân Nhân.
Đương nhiên, bằng vào thực lực hiện nay, Khương Vọng cũng không có tư cách phỏng đoán cuộc giao phong ở cấp độ ấy.
Hai mắt Trọng Huyền Dương vẫn mở to.
Mở rất to.
Dường như y còn đang chất vấn: “Giỏi lắm, ngươi lại còn lừa ta!”
Nhưng lại không cách nào hỏi ra lời.
Thiên kiêu chói mắt cỡ nào, thanh danh huy hoàng bực nào, một khi bỏ mình, cuối cùng rồi cũng sẽ tan thành mây khói.
Triệu Huyền Dương tưởng Tống Uyển Khê là Chân Ma hàng thế mà Khương Vọng mời ra từ trong Vạn Giới Hoang Mộ, nhưng thực ra nàng chỉ là một cái huyết khôi.
Chân Ma có ý thức, huyết khôi vô tri.
Cho nên, trong tòa ma quật thượng cổ dưới đáy hồ nham thạch này, chỉ có một mình Khương Vọng là có trí óc mà thôi.
Cuối cùng hắn cũng có thể thể hiện ra cảm xúc của mình.
Khương Vọng nhìn cỗ thi thể này, chậm rãi nói: “Có lẽ ta cũng nên hỏi di nguyện của ngươi, nhưng ta không có được thực lực của ngươi, ta không có tư cách hỏi.”
“Có lẽ ta cũng nên nói một tiếng thật xin lỗi, nhưng ta giết ngươi chỉ là vì tự vệ. Ta không hề có lỗi với ngươi.”
Khương Vọng trầm mặc một lát, cuối cùng chỉ đưa tay vuốt mắt cho Triệu Huyền Dương: “Cứ vậy đi.”
Triệu Huyền Dương mang theo hắn ẩn thân nơi này, không để cho bất luận kẻ nào biết. Mỗi lần ra ngoài nhận tin tình báo cũng cực kỳ nhanh rồi lại ẩn nấp ngay.
Chính vì không để Khổ Giác tìm ra được.
Cho nên, thiên hạ này tuy lớn, nhưng chẳng ai biết tình cảnh này.
Lúc này, chỉ có Tống Uyển Khê đứng nghiêm một bên quan sát màn cáo biệt đặc biệt này.
Khương Vọng vẫn không lập tức rời khỏi nơi này ngay.
Theo như tin tức của Triệu Huyền Dương.
Hiện giờ Tề Sở Mục đều đang ủng hộ hắn, giết Triệu Huyền Dương rồi, có thể nói là trời cao mặc chim bay.
Nhưng vừa vặn, lúc này hắn cũng không thể đi ra ngoài.
Lúc này khắp thiên hạ đều đang chăm chú quan tâm đến kết quả Triệu Huyền Dương áp giải hắn, hai nước Tề Cảnh gần như đã đối đầu trực tiếp, song phương giương cung bạt kiếm.
Bây giờ mà hắn rời khỏi tòa ma quật thượng cổ này, chắc chắn sẽ không thể lặng lẽ quay về Tề quốc được.
Trong khoảng thời gian này, ở đây lại rất an toàn.
Người trên đời này đều cho rằng Triệu Huyền Dương còn đang bắt giữ hắn trốn ở nơi nào đó, hoặc đã lặng lẽ đến Ngọc Kinh Sơn từ lâu rồi.
Người Cảnh quốc sẽ không cảnh giác hắn, người của các thế lực khác đều đang đợi kết quả cuối cùng.
Người Tề quốc đang tìm kiếm hắn đều bị người Cảnh quốc ngăn cản. Khổ Giác đang tìm kiếm hắn, nhưng lại bị Huyền Không Tự triệu hồi về.
Quy tắc trong tòa ma quật thượng cổ này hoàn toàn khác hẳn với bên ngoài, không cách nào tìm hiểu được, cũng không thể nắm chắc sống chết.
Khương Vọng quyết định, lúc này mình cứ ở trong ma quật tu hành một thời gian đã.
Thậm chí, hắn còn không ra ngoài xem xét tình hình, hoặc rời ma quật một chốc lát, hay liên kết với Thái Hư Huyễn Cảnh, thu thập chút thông tin. Hắn không có được bản lĩnh của Triệu Huyền Dương, có lẽ vừa ra khỏi động quật sẽ bị phát hiện ngay.
Dù là Khổ Giác phát hiện ra hắn cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Cảnh quốc mặc kệ Khổ Giác truy đuổi Triệu Huyền Dương, nhưng chưa chắc đã ngồi im nhìn Khổ Giác đem hắn đi. Nhất là trong khoảng thời gian này, thiên kiêu Triệu Huyền Dương của Cảnh quốc còn đang biến mất.
Khương Vọng là một người rất quyết đoán. Quyết định rồi sẽ không do dự.
Hắn đang định ngồi xuống tu hành thì khẽ động lòng, quay sang nhìn Tống Uyển Khê, hỏi.
“Ngươi muốn đi sao?” Hắn hỏi.