Tống Uyển Khê nhìn hắn, tất nhiên là không có lời nào để nói. Trong đôi huyết mâu tuyệt mỹ cũng không có bất kỳ cảm xúc gì.
Làm khôi chủ cỗ huyết khôi Chân Ma này, hắn có quyền khống chế huyết khôi Chân Ma hoàn toàn, có thể cảm nhận được cảm thụ của nàng ở một mức độ nào đó.
Lúc này, hắn cảm nhận được một mảnh đất xa xôi cổ lão nào đó đang kêu gọi thân thể cỗ Chân Ma này.
Đó là một cái…
Khương Vọng lập tức ngắt đoạn suy nghĩ của mình, hiện giờ hắn đã hiểu, tới vạn giới hoang mộ giống như đã chết.
“Không sao, đã đến giờ thì ngươi cứ đi đi, ta có thể tự mình ứng phó.” Khương Vọng nói.
Dù huyết khôi Chân Ma chỉ hành động theo bản năng, nhưng Khương Vọng vẫn nói chuyện với nàng.
Đuổi trốn đằng đẵng suốt mấy ngày, trong lòng hắn chưa lúc nào vơi áp lực.
Thế gian đều là địch cảm, người chưa từng cảm thụ sẽ không thể hiểu được. Ngàn người chỉ trỏ còn có thể chấm dứt. Ngàn vạn người phỉ nhổ thì nên làm thế nào?
Một phong thư kính thế đài của Cảnh quốc, cả thiên hạ đều cho rằng Khương Vọng thông ma. Thiên kiêu Thần Lâm lùng bắt, Ngọc Kinh Sơn công khai thẩm vấn…. căn bản người thường không thể tưởng tượng nổi áp lực kinh khủng kia.
Bởi vậy mà khiến hai nước bá chủ nảy sinh mâu thuẫn, thân bị kẹp ở giữa, hắn càng không thở nổi.
Thậm chí, cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể thoát thân khỏi vòng xoáy khổng lồ này.
Nói chuyện với huyết khôi Chân Ma là bản năng để tiêu bớt áp lực.
Dù hắn biết rõ, đối phương nghe không hiểu, cũng không đáp lại được.
Nhưng dù sao thì, theo một ý nghĩa nào đó, thì nàng cũng là “người một nhà” với hán.
Trong qu ật thất, vòng xoáy đen như mực lẳng lặng chuyển động.
Khương Vọng lấy ra thần ấn pháp, để lại một đạo ý niệm trên thân Tống Uyển Khê.
Thần án pháp này là do Trang Thừa Càn truyền lại khi ngụy trang thành Khương Yểm, từng được Doãn Quan kiểm tra qua, loại trừ tai họa ngầm, lại được Diễn Đạo Đài hoàn thiện. Khương Vọng dùng phương pháp này xây dựng nên mối quan hệ vô cùng chặt chẽ với Độc Cô Tiểu, giúp Độc Cô Tiểu tăng cao chiến lực, để nàng có khả năng tiến thêm một bước.
Dùng trên thân Tống Uyển Khê sẽ để lại lạc ấn bên ngoài huyết khôi, sẽ thắt chặt mối liên hệ sâu sắc hơn.
Lần này hắn gọi ra Tống Uyển Khê, Tống Uyển Khê vừa nhận được đã đuổi tới đây ngay. Với tốc độ của Chân Ma, khi biết được vị trí xác thực cũng phải mất ròng rã ba ngày mới có thể tìm được địa phương thích hợp để vượt giới giáng lâm ma quật thượng cổ.
Nếu có một ngày, hắn có thể gọi một cái là Tống Uyển Khê tới ngay, vậy có nghĩa là, trong tất cả động ma từ thời thượng cổ để lại, Khương Vọng đều có thể dễ dàng triệu hoán một thủ hạ cấp Chân Ma, có thể quét ngang mọi đối thủ từ Thần Lâm trở xuống rồi. Mặc dù không thể công khai cho người khác biết, tính hạn chế cũng rất lớn, nhưng cũng là một phần sức mạnh rất lớn.
Còn về kế hoạch ban đầu của Trang Thừa Càn đưa nàng ra khỏi ma quật… Trang Thừa Càn thân là Chân Nhân đương thời có thể tạo ra được hoàn cảnh thích hợp cho Huyết Khôi Chân Ma, hoặc giúp nàng che đi khí tức Chân Ma, nhưng Khương Vọng không làm được.
Ngay cả món thần ấn pháp này cũng là may mắn nhờ Trang Thừa Càn hắn mới có.
Đương nhiên Tống Uyển Khê không biết Khương Vọng đang nghĩ gì, chỉ là lần theo bản năng đi theo tiếng gọi của Vạn Giới Hoang Mộ tiến lại gần vòng xoáy đen như mực kia.
“Đưa y đi luôn đi.” Khương Vọng cuốn lên một cơn gió đưa thi thể của Triệu Huyền Dương đến trước mặt Tống Uyển Khê.
Kiếm, ngọc, bát quái môn trân quý nhất trên người Triệu Huyền Dương đều đã bị phá hủy, công pháp tuyệt thế y tu luyện không thể lấy được, Khương Vọng cũng không có tâm tư sờ thi thể, bèn để Tống Uyển Khê mang đến Vạn Giới Hoang Mộ luôn, nghĩ bụng Cảnh quốc cũng khó mà truy tìm được vết tích.
Tống Uyển Khê nghe lời nhận lấy, chậm rãi chìm vào trong vòng xoáy đen thẫm.
Vòng xoáy lập tức tiêu tán, dưới mặt đất không còn tí vết tích nào.
Dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một vị thiên kiêu tuyệt thế, cứ như vậy mà bị xóa bỏ.
Thậm chí Khương Vọng còn không thể cảm nhận được sự tồn tại của Tống Uyển Khê. Muốn thấy nàng lần nữa chỉ có thể kêu gọi lần nữa, nhưng cũng không biết khi nào nàng có thể xuất hiện lại.
Cho dù là lấy sức mạnh Chân Ma, lại có khôi chủ cung cấp vị trí, muốn vượt giới tới đây cũng không dễ dàng gì.
Ma quật thượng cổ không có ánh sáng lại một lần nữa lâm vào tĩnh mịch.
Ngay cả một người duy nhất có thể nói chuyện là Tống Uyển Khê cũng đi rồi.
Khương Vọng lặng lẽ ngồi lại trên tảng đá lớn, không nói một lời, chìm vào Nội Phủ, tiếp tục tu hành.
Có lẽ, hết thảy cuối cùng rồi sẽ thành bọt nước, chí ít nỗ lực hiện tại vẫn là thực tế.
Mà hắn chưa thể phát giác ra…
Ngay đúng lúc hắn nhắm mắt tiến vào trạng thái tu hành.
Nơi vòng xoáy đen nhánh kia tiêu tán, lại có một gợn sóng lặng lẽ khuếch tán.
Như thể, trong bóng tối tĩnh lặng, có một con mắt đang mở ra.
…
Nơi hoang dã mênh mông, một lão tăng mặt vàng bước thấp bước cao từng bước giữa đống cỏ dại.
Giữa thiên địa gió thổi mênh mang khoáng đạt, lão lại như đang gánh lấy gông xiềng nặng nề, bước chân nặng trĩu.
Lão không tiếp tục bay cao nữa.
Bởi vì, mấy ngày gần đây, lão đã đi tới đi lui ba lần giữa Trung Sơn quốc và Ngọc Kinh Sơn, nhưng dường như dấu vết của Triệu Huyền Dương và Khương Vọng đã hoàn toàn biến mất.
Lão có thể khám phá hư ảo, nhưng không thể từ không sinh có.
Lão vững tin Triệu Huyền Dương đang mang theo đồ nhi ngoan của mình trốn ở đâu đó.
Hiện giờ, lão từ bỏ biện pháp tìm dấu vết trong phạm vi lớn, mà đổi thành tìm kiếm từng tấc từng tấc một. Lão không tin, khoanh tất cả những nơi có khả năng có dấu vết lại, cày từng tấc từng tấc thật kỹ, Triệu Huyền Dương lại có thể trốn được mình.
Vùng hoang dã này nằm giữa Vệ quốc và Ốc quốc. Ốc quốc cũng là nơi cuối cùng lão bắt được dấu vết của Triệu Huyền Dương.
Hiện giờ lão hành tẩu ở đây như một lão nông cần cù vất vả đang tuần tra giữa bờ ruộng hoang vu.
Đương nhiên là không thu hoạch được gì.
Nắng thu thiêu thân, lòng đau như cắt.
Trời không thỏa nguyện, người cũng chẳng thể làm gì được.
Từ rất lâu rồi, lão đã cảm nhận được tấm lưới lớn kia, cũng đã vô số lần thử tránh thoát, nhưng đều lần lượt thất bại.
Từ Thần Lâm đến Động Chân, lão càng mạnh hơn nữa, cũng càng phát hiện mình bất lực.
Trong dòng sông vận mệnh mênh mông khó lường, lão chỉ như một chiếc thuyền con, không thể che chở bất kỳ ai.
Ví như Tịnh Nga…
Ví như Tịnh Thâm.
Không!
Khổ Giác liếm liếm đôi môi khô khốc.
Tịnh Nga đã chết, mà Tịnh Thâm vẫn còn sống.
Tịnh Thâm nhất định vẫn còn sống.