Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1926 - Chương 1926: Gặp Lại Cố Nhân

Chương 1926: Gặp lại cố nhân

Cách một khoảng cách vô cùng xa, vượt qua cách trở thời gian và không gian, dùng ý chí khuấy đảo ma khí còn sót lại bên trong thượng cổ ma quật, hóa thành một thanh lao bằng ma văn, đen nhánh như mực.

Cùng lúc đó, một luồng ma niệm đen nhánh, cũng tách ra nhiễm vào bên trong màu vàng ròng kia.

Đã muốn làm, thì phải làm cho trót.

Muốn giết thì ngay cả thần hồn cũng phải tiêu diệt.

Cái gì mà dùng dao mổ trâu để giết gà, cái gì mà lấy lớn hiếp nhỏ, y căn bản không thèm để ý.

Nếu như điều kiện cho phép, y cũng không ngại dùng núi cao để đè ép quả trứng.

Chỉ là lúc này, bởi vì giới hạn khoảng cách, y không thể sử dụng nhiều sức mạnh hơn được…

Nhưng chỉ cần chừng này thôi, cũng đã dư sức rồi.

Chỉ là một tu sĩ Nội Phủ, dưới sự tấn công cấp bậc này, căn bản không còn khả năng sống sót. Y chỉ tiếc việc mình bị mất đi một quân cờ tuyệt hảo, lãng phí rất nhiều tinh lực!

Nhưng đồng thời lúc ma niệm xâm nhập vào khối vàng ròng kia, trước mắt y bỗng chợt xuất hiện một tăng nhân tuấn lãng mặc bào trắng.

Tăng nhân này dựng thẳng bàn tay làm lễ với y, cười một tiếng…

“Thí chủ, sao không buông bỏ đồ đao, lập địa thành phật?”

Thành Phật!

Thành Phật!

Thành Phật!

Phật quang rực rỡ ánh vàng kia, không ngừng chui vào trong ma thân của y.

Tiếng kinh phật liên miên xối xả như mưa, đánh tới khiến y trở tay không kịp.

Y lập tức giận tím mặt.

Ta muốn khiến cho người khác nhập ma, dã hòa thượng từ nơi nào đến, lại dám đến độ ta?!

Quả thực là một chuyện vô cùng nhục nhã!

Y trực tiếp huy động sức mạnh vô cùng lớn ở nơi hư không hoang vắng này, chấn động khiến cho không gian thời gian đều nứt vỡ, chỉ muốn cách không chém giết, nhưng bị tiếng kinh phật này ngăn cách, một tia ma niệm cách không phủ xuống này của y đã tiêu tán.

Ý chí vĩ đại xuất hiện, lần nữa ngăn cách y bên ngoài.

Cuối cùng y không tìm được tín hiệu hiện thế, đương nhiên cũng bị mất đi đối thủ!

“Đáng hận! Đáng hận! Đáng hận!”

Y liền gào lên ba tiếng, kinh động vạn dặm thời không. Cảm nhận được sự phẫn nộ này, mọi thứ đều lặng lẽ nín thở, không dám chạm vào để tránh gặp xui xẻo.

Mà bên trong thượng cổ ma quật dưới đáy hồ nham thạch, ma niệm đến từ nơi xa kia mặc dù đã biến mất, thanh lao đen nhánh như mực kia lại vẫn còn.

Nói một cách khách quan thì, [Thất Hận Ma Công] đã biến mất, ma văn cũng đã không còn, ma khí lúc này trong tòa thượng cổ ma quật chỉ còn rất mỏng manh.

Đừng nói Khương Vọng đã là tu sĩ Ngũ Phủ đồng diệu, Thiên Phủ, cho dù chỉ là một tu sĩ Du Mạch cảnh nhỏ bé, cũng khó có thể bị chút ma khí này ảnh hưởng.

Nhưng cường giả sở dĩ là cường giả, không phải chỉ vì lực lượng lớn mạnh, mà còn bởi cách vận dụng sức mạnh cực kỳ đáng sợ.

Dưới sự không chế kinh khủng của cường giả, thanh lao đen nhánh này đã hóa thành thực thể, cơ hồ vừa mới thành hình, liền rơi xuống người Khương Vọng, xuyên qua ngực của hắn!

Khương Vọng rõ ràng đã Ngũ Phủ đồng diệu, tiên nhân khai nhãn, đã đạt đến trạng thái cao nhất.

Nhưng căn bản ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.

Trực tiếp bị đâm xuyên bụng!

Lục phủ ngũ tạng, dường như bị quấy nát trong nháy mắt, một lỗ hổng cực lớn, xuất hiện trên bụng của hắn, lớn đến mức có thể nhìn xuyên qua.

Thông Thiên cung và năm tòa Nội Phủ đại biểu cho cội nguồn sức mạnh của người tu hành, đều đồng thời bị lay động, bị loại sức mạnh này ảnh hưởng!

Một thanh lao giống y thế thô bạo tiến vào Ngũ Phủ hải.

Ầm ầm!

Lúc này Vân Đỉnh Tiên Cung bỗng nhiên khởi động, Bạch Vân đồng tử trước đây không biết trốn đến nơi nào, lúc này xuất hiện, bay lên mái hiên của Vân Tiêu Các, khuôn mặt mập mạp trướng đến đỏ bừng, trên tay cầm một thanh kiếm nhỏ được tụ lại từ Thanh Vân khí, kiếm chỉ thẳng vào thanh ma thương ngang ngược xâm phạm này.

“Đụng nát nó!” Nó rất khí thế hô to!

Bùm!!

Thanh ma thương màu đen này trong nháy mắt đâm xuyên qua Vân Tiêu Các, trực tiếp phá hủy mối liên kết giữa quần thể kiến trúc Vân Đỉnh Tiên Cung. Ma thương màu đen tiếp tục tiến về phía trước, lại đụng đến Linh Không Điện, xuyên thủng Linh Không Điện.

Linh Không Điện vẫn luôn thu nạp một lượng lớn nguyên khí để hồi phục lối đi của Tiên Cung kia cũng bị một kích phá nát.

Ma thương màu đen kinh khủng kia một đường tiến về phía trước, cơ hồ san bằng quần thể kiến trúc Tiên Cung nửa tàn phế này!

Mãi cho đến lúc trước khi chạm đến Thanh Vân Đình, thế tiến của nó mới hết, chậm rãi biến mất.

Bản chất của nó, căn bản không đủ để hoàn toàn hủy diệt Tiên Cung này, là sức mạnh chống đỡ nó đi đến, đã yếu đi. Ma thương rất kinh khủng, nhưng chút ma khí còn sót lại kia… dù sao cũng quá ít.

Sau khi ma thương màu đen gào thét quét qua, Bạch Vân đồng tử vểnh cao cái mông, nằm bò bên trong đống gạch ngói nát vụn của Vân Tiêu Các, kiếm nhỏ vân khí bị ném ở một bên, hai tay ôm chặt lấy đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến mức trắng bệch.

Cũng không thể trách nó có bộ dáng như vậy.

Một thương vừa rồi, cơ hồ bay sượt qua nó, suýt nữa liền thuận tay hủy diệt nó luôn.

Lúc này nhìn lại, trải qua thời gian dài chậm rãi tu bổ, quần thể Tiên Cung đã dần thành hình nhưng sau khi bị ma thương phá hoại, lại càng tàn tạ hơn trước kia!

Chẳng qua chỉ là một chút xíu ma khí còn sót lại bên trong ma quật thượng cổ, vậy mà dưới sự điều khiển kinh khủng kia, liền có thể tạo nên hậu quả như này.

Cấp bậc sức mạnh như vậy, thật khó có thể tưởng tượng.

Mà đây, chẳng qua chỉ là tình cảnh bên trong Ngũ Phủ hải.

Cường giả kinh khủng bên trong Vạn Giới Hoang Mộ kia, cách không tung chiêu, đồng thời tác động lên thân xác và thần hồn của Khương Vọng.

Phương diện tập kích thần hồn, đã bị kinh phật mà Quan Diễn đại sư để lại ngăn cản.

Nhưng Khương Vọng bị xuyên thủng ngực, cơ quan nội tạng bị quấy nát, Ngũ Phủ hải bị tàn phá, lúc này thân hình đột nhiên lung lay, ngửa đầu ngã về phía sau!

Bên trong Ngũ Phủ hải, Kiếm Tiên Nhân nhắm mắt, năm tòa Nội Phủ đều tự mình trở về vị trí, mất đi sức mạnh ủng hộ, liền biến mất không thấy nữa.

Cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể đang kịch liệt tản mát khắp nơi, Khương Vọng liều mạng muốn khống chế thân thể, khống chế thân thể, nhưng lại ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích.

Ý thức của hắn dần dần mơ hồ.

Lại… phải chết sao?

Ngay lúc ta vừa đạt được Thiên Phủ sao?!

Sau đó hắn cảm giác được, thân thể ngã về phía sau của hắn, được nhẹ nhàng nâng lên.

Trong tầm mắt đã mơ hồ của hắn, xuất hiện một đôi mắt.

Là một đôi mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ!

Đó là một đôi mắt chứa đựng vô hạn nỗi nhớ thương và vô tận mị hoặc.

Giống như đang cúi đầu nhìn hắn.

Không biết vì sao, hắn vốn nên phẫn nộ, vốn nên thù hận, nhưng lúc này, lại có một chút… An tâm?

Có lẽ chỉ là không còn đủ sức để phẫn nộ mà thôi!

Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, rơi vào trong bóng tối không cảm giác.

...

...

Bình Luận (0)
Comment