Phía trước Thiên Mã nguyên.
Khổ Giác hét lên chân ngôn, tuyên bố cắt đứt quan hệ với Huyền Không Tự, dùng việc này để tránh việc Huyền Không Tự vì lão mà phải gánh chịu nhiều trách nhiệm hơn.
Tế tư của Nguyên Thiên Thần Miếu Nguyên Dã, dĩ nhiên là ngẩn người, thân là thủ tọa của Quan Thế Viện, Khổ Đế cũng không dám tin.
“Ngươi nói gì!?”
Sư huynh đệ bọn họ, từ trước đến giờ đều biết Khổ Giác không biết điều, thường làm việc bừa bãi, lại chưa từng nghĩ đến, lão lại có thể không biết điều đến mức này!
Khổ Đế phẫn nộ nói: “Tông môn bồi dưỡng ngươi trở thành Chân Nhân đương thời, đã hao tổn biết bao của cải tài nguyên, đầu tư biết bao tâm huyết! Huyền Không Tự có từng phụ bạc ngươi chưa?! Ngươi hôm nay vì một kẻ không chịu có bất cứ mối quan hệ gì với ngươi, nói cắt đứt là cắt đứt hả?”
Khổ Giác đã quen không màng mặt mũi, đấu võ mồm lão chỉ xem như gió mát thổi qua mặt. Nhưng lúc này, cũng không nhìn thẳng vào mắt Khổ Đế.
Chẳng qua chỉ đảo tròng mắt nói: “Ngoài Tịnh Lễ, ta còn kết duyên với hai đồ đệ, hai đồ đệ này đã đạt được thành tựu đứng đầu Hoàng Hà, đồng thời cũng đang bị truy sát khắp thiên hạ… Ta không thể ngay cả một đứa cũng cứu không được được.”
Khổ Đế trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc cũng áp chế được lửa giận, xoay người nói với Nguyên Dã: “Vị thí chủ này, mời đi về trước. Ta có mấy lời muốn nói với lão hòa thượng này, xin thứ lỗi.”
Mặc dù y vẫn luôn nghiêm nghị, nhưng lúc xuất môn, mỗi lời nói đều sẽ đại biểu cho Huyền Không Tự, vẫn nên chú ý tâm tình của người khác.
Nguyên Dã tất nhiên không tiện ở lại nghe chung, chỉ gật đầu, trực tiếp rời đi.
Lúc này Khổ Đế mới nhìn Khổ Giác, nghiêm túc nói: “Loại thiên kiêu khiến cả thế gian chú ý như Tả Quang Liệt, Khương Vọng, không thiếu cơ duyên, tự có định kiến. Ta không hiểu ngươi vì sao chưa thu được bọn họ làm đồ đệ, lại muốn vì những kẻ không chịu làm đồ đệ của ngươi này mà trả giá nhiều như vậy… Ngươi có nỗi khổ tâm gì sao?”
“Lúc ta muốn thu Khương Vọng làm đồ đệ, hắn còn chưa có tiếng tăm gì, ta đây gọi là có mắt nhìn ngọc!” Khổ Giác theo thói quen giải thích một câu, nhưng rốt cuộc khí thế thì không mạnh mẽ như thường ngày.
Lão hạ đuôi lông mày xuống, giọng nói cũng hạ thấp: “Nếu muốn nói là nỗi khổ tâm… Thì cũng là lòng yêu thương đồ đệ của ta thôi.”
“Yêu thương đồ đệ sao?” Khổ Đế chất vấn: “Yêu thương đồ đệ nào? Ngươi hiện tại một lời không hợp liền muốn cắt đứt quan hệ với Huyền Không Tự, có từng nghĩ cho Tịnh Lễ? Nó ở Huyền Không Tự phải hành xử thế nào? Đứa bé kia có trái tim trong suốt như lưu ly, xem sư phụ như cha, ngươi nói gì nó cũng nghe. Ngươi có từng nghĩ đến, nó sẽ đau lòng thế nào chưa?”
Khổ Giác đảo tròng mắt nói: “Tịnh Lễ là môn nhân của Huyền Không Tự, các ngươi đều sẽ quan tâm đến nó. Tịnh Thâm vẫn chưa được Huyền Không Tự thừa nhận, ta mặc kệ nó, thì liền không ai quan tâm đến nó.”
“Khương Vọng hưởng tước vị Tề quốc, nhận bổng lộc Tề quốc, Tề quốc chắc chắn sẽ quan tâm đến hắn. Không cần ngươi phải tỏ vẻ quan tâm!”
“Tề quốc rất lớn, chuyện phải xử lý, người phải quan tâm có quá nhiều. Người có thể phân ra để quan tâm Khương Vọng, thật sự có hạn. Sẽ không giống ta toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho đồ đệ yêu. Dù sao ta chỉ là một lão tăng lẻ loi hiu quạnh, ngay cả sư đệ ở cùng ta mấy trăm năm cũng không hiểu ta, không quan tâm đến ta…”
Khổ Giác cố ý bán thảm… cũng không thể khiến cho Khổ Đế lay động.
Y chỉ hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc nói: “Khổ Giác, nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, nhất định phải làm thế. Ta cũng chỉ có thể thi hành quy định của bổn tự, phế bỏ một thân tu vi của ngươi. Để cho bí pháp của Huyền Không Tự không bị truyền ra ngoài, hoàn toàn triệt để kết thúc duyên phận giữa ngươi và Huyền Không Tự!”
“Những tài nguyên tông môn đã tiêu tốn lên người ta, lúc còn sống, ta nhất định sẽ bồi thường toàn bộ. Một thân bí pháp Huyền Không Tự của ta, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài một chữ, ngay cả Tịnh Thâm, nếu như không quy y, không bái nhập Huyền Không Tự, ta sẽ không truyền cho nó nửa chữ. Lời này trời đất có thể làm chứng. Ngươi chấp chưởng Quan Thế Viện, nếu như muốn thu lại thì… cũng có thể. Nhưng không phải là hiện tại.”
Khổ Giác dùng ánh mắt chân thành trước nay chưa từng có, nhìn Khổ Đế: “Bây giờ ngươi phế ta, là giết Tịnh Thâm. Sư đệ, ta sẽ liều mạng với ngươi.”
Vì cứu một Khương Vọng thậm chí còn chưa chân chính bái sư, lại không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với Huyền Không Tự!
Chuyện này quá mức hoang đường!
Nhưng lão hòa thượng mặt vàng trước mặt này, lại chân thành như vậy.
Lại còn lộ vẻ chân thành mấy trăm năm qua chưa từng nhìn thấy!
Khổ Đế mặt không biểu cảm, chậm chạp lần tràng hạt La Hán trong tay, vô số viên bị kích thích.
Y thân là thủ tọa của Quan Thế Viện, đương nhiên muốn duy trì quy củ của sơn môn.
Nhưng người trước mắt, cho dù có nhiều điều không phải hơn nữa, cho dù có không biết điều hơn nữa, thì dù sao vẫn là sư huynh của y. Bọn họ sống cùng nhau mấy trăm năm, ầm ĩ với nhau mấy trăm năm…
Cho dù trái tim y có cứng như sắt, cho dù tay y không gì có thể lay chuyển, thì lúc này, cũng nhất thời khó có thể ra tay.
Tu phật tụng kinh, thu phục trái tim thì phải hỏi ai?
Cuối cùng, y chỉ thở dài một hơi, giống như thổi đi tất cả sự dây dưa. Sau đó nhìn thẳng Khổ Giác, xiết chặt tràng hạt La Hán!
“Cho đệ ấy đi thôi.” Một giọng nói sầu khổ, vang lên trong lòng y.
Là “tiếng lòng” của phương trượng Huyền Không Tự, Khổ Mệnh đại sư!
Toàn bộ Huyền Không Tự, cũng chỉ có giọng nói của Khổ Mệnh, là có thể trực tiếp tiến vào lòng y.
Cũng chỉ có mệnh lệnh của phương trượng, mới có thể áp đảo được môn quy.
Thời điểm ngày thường, Khổ Đế nhất định sẽ cố gắng tuân theo đạo lý. Cho dù đối phương có là phương trượng, thì Quan Thế Viện vẫn giữ sự kiên trì của Quan Thế Viện.
Nhưng không biết tại sao. Hôm nay, trong lòng y lại thậm chí xuất hiện một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Y nhìn thật sâu vào mắt Khổ Giác: “Nhớ kỹ những gì hôm nay ngươi nói. Từ nay về sau, lời ngươi nói chỉ đại biểu cho chính ngươi. Sự sống chết của ngươi, không liên quan gì đến Huyền Không Tự!”
Khổ Giác đại khái cũng đã nhận ra gì đó, lại chỉ cười đùa nói: “Vị đại hòa thượng này đi thong thả. Thay ta hỏi thăm sức khỏe của phương trượng quý tự! Thay ta hỏi thăm phương trượng kế nhiệm thánh tăng tiểu Tịnh Lễ!”
Lão hùng hùng hổ hổ: “Mẹ ơi, tiện nghi cho nó. Lão tử đi rồi, nó liền thuận vị tiến về phía trước rồi!”
Khổ Đế không nói gì nữa, xoay người bay đi.