Hoàng Hà hội kết thúc vào tháng 7 năm 3919 Đạo Lịch, đến tháng 8, dư âm vẫn chưa tiêu tan.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì khôi thủ của trận Nội Phủ tại Hoàng Hà Hội dính hiềm nghi thông ma.
Trong lúc nhất thời, chuyện này trở nên huyên náo, Cảnh quốc, Tề quốc, Mục quốc, Sở quốc, Ngọc Kinh Sơn, Huyền Không Tự đều đều bị cuốn vào trong đó.
Cùng với việc thiên kiêu Thần Lâm Cảnh của Cảnh quốc là Triệu Huyền Dương tự mình xuất thủ, bắt Khương Vọng tại Trung Sơn quốc, sau đó Kế Chiêu Nam của Tề quốc từ Vạn Yêu Chi Môn trở về, cùng với việc Thuần Vu Quy đột nhiên xuất hiện, chém giết với Kế Chiêu Nam... Sự phản ứng quyết liệt của Tề quốc đã đẩy chuyện này lên nơi đầu sóng ngọn gió, thu hút sự chú ý khắp thiên hạ.
Thuần Vu Quy cùng Kế Chiêu Nam đại chiến tại Trung Sơn quốc, hai bên đánh nhau vô cùng quyết liệt, chiến đấu đến mức gần như phá hủy nửa thành, sau đó mới bị tu sĩ Trung Sơn quốc phẫn nộ điều động đại quân ngăn cản.
Thắng bại của cuộc chiến này mỗi người có cách nhìn riêng, tóm lại hai bên đều tự lui về sau một bước.
Nhưng thật ra sau trận chiến này, hai nước Tề quốc, Cảnh quốc đều bồi thường cho Trung Sơn một khoản không nhỏ.
Để so sánh, thống soái Sát Tai quân của Cảnh quốc - Bùi Tinh Hà cùng thống soái Đông Tịch quân của Tề quốc - Sư Minh Thành tại đại chiến tại Trường Hà cửu trấn, không có nhiều người biết được.
Lúc chiến đấu cũng không có nhiều người chứng kiến, khi nào thì bắt đầu, khi nào kết thúc đều không ai hay.
Tin tức truyền đến đại khái cũng không nói rõ ràng. Nghe nói lúc chiến đấu kịch liệt nhất, Trường Hà còn ngừng chảy ba tức (1), lại không rõ thực hư.
(1) ba tức: thời gian khoảng độ ba hơi thở.
Ngoài ra, Chân Nhân đương thời Khổ Giác xuất thân Huyền Không Tự, vạn dặm truy đuổi Triệu Huyền Dương để cứu Khương Vọng lại là một chuyện khác làm cho mọi người bàn tán nhiệt tình. Hơn nữa sau ba ngày truy đuổi không có kết quả, sau khi bị Huyền Không Tự gọi trở lại, lão không tiếc giá nào thoát khỏi sơn môn, cũng muốn tiếp tục truy đuổi... Không khỏi lần nữa khiến người ta tò mò xem quan hệ của lão và Khương Vọng.
Gì mà chuyển thế, gì mà con riêng, lời đồn nào cũng có...
Lại nói tiếp, tháng bảy tháng tám này, tất cả mọi người, còn cả vô số ánh mắt của chư hầu các nước giống như đều vây quanh thiên kiêu tên Khương Vọng này.
Thật là trời quang nắng gắt, ai cũng nhìn chăm chú.
Bất kể kết quả cuối cùng của người kia như thế nào, cũng đã đủ kiêu ngạo rồi.
Với sự đối đầu quyết liệt của Tề quốc, chuyện Khương Vọng thông ma là chủ đề bàn tán chính hiện nay, giờ đã trở thành một sự kiện chính trị chứ không còn là một việc tru ma đơn giản nữa. Về việc liệu hắn có thông ma hay không, đại đa số mọi người đều giữ thái độ chờ xem.
So với lúc Kính Thế Đài của Cảnh quốc mới công bố tin tức, tình thế hiện giờ đương nhiên là đã có sự nghịch chuyển lớn. Sự tín nhiệm của Kính Thế Đài trong chuyện này cũng gặp phải trọng thương.
Kính Thế đài vẫn bình tĩnh đến bất ngờ, cũng không biết là vì gì. Dẫn tới vô số ngờ vực...
Không có ai sẽ hoài nghi sự hùng mạnh của Cảnh quốc.
Dù sao, có thể ép buộc một vị Chân Nhân đương thời rời khỏi sơn môn mới có thể tiếp tục truy đuổi, đã đủ để nói lên sức uy hiếp của Cảnh quốc.
Đổi lại là một thế lực khác, Khổ Giác đuổi theo thì đuổi theo, Huyền Không Tự sao có thể tốn nhiều công sức như thế để trói buộc, đến mức khiến một vị Chân Nhân rời khỏi?
Vậy nên trong những ngày kế tiếp, chủ đề mọi người nói trong lúc trà dư tửu hậu chính là Khổ Giác lại tới nơi nào, đã tìm từng tấc đất như thế nào.
Nhưng mỗi ngày trôi qua đều không có thu hoạch gì, mọi người cũng dần không còn để ý đến chuyện đó nữa.
Thay vì chú ý đến chuyến bôn ba ngàn dặm của lão tăng mặt vàng kia, chẳng bằng đọc thêm mấy lần quốc thư của Tề quốc, từ ngữ chọn lọc, văn phong nghiêm chỉnh.
Lời lẽ Tề quốc nghiêm khắc yêu cầu trả lại thiên kiêu cho nước mình, Cảnh quốc tỏ vẻ muốn chờ sau khi Ngọc Kinh Sơn xét xử công khai.
Phía Sở quốc tiếp tục chú ý, hy vọng Cảnh quốc mau chóng hoàn thành xét xử công khai, Cảnh quốc tỏ vẻ bởi Khổ Giác truy đuổi, bây giờ vẫn không liên lạc được với Triệu Huyền Dương, không cách nào áp giải Khương Vọng tới Ngọc Kinh Sơn, xin nước bạn Sở quốc trước tiên hãy nghĩ cách khuyên Khổ Giác.
Triệu Huyền Dương và Khương Vọng, giống như đã biến mất khỏi thế gian.
Ngược lại không thể nói Khổ Giác ngu xuẩn, chỉ biết ngốc nghếch tìm kiếm khắp mọi nơi. Mà vì trên đời này, việc dấu vết biến mất có quá nhiều khả năng.
Từ thời viễn cổ đến nay, trên đời có vô số bí ẩn, có thể nói là mênh mông như sao trời. Trên đời này ẩn giấu bao nhiêu bí mật, bao nhiêu truyền thuyết... Không ai có thể biết rõ.
Nếu không có hiểu biết sâu sắc với Triệu Huyền Dương, trong chốc lát khó mà nghĩ đến nơi ẩn náu của y lại chính là ma quật thượng cổ. Dù sao sau khi thời đại thượng cổ chấm dứt lại trải qua hai thời đại lớn là trung cổ, cận cổ, mới đi tới đạo lịch trọng khải hiện tại.
Mà bản thân Triệu Huyền Dương tuy chỉ là Thần Lâm cảnh, nhưng lại xuất thân từ Cảnh quốc, đã thấy không biết bao nhiêu thủ đoạn của Chân Nhân thậm chí cả Chân Quân, trên người có một hai bảo vật có thể tránh né Chân Nhân, cũng không phải là chuyện gì quá ngạc nhiên.
Đoán cũng không thể đoán được đúng, chỉ có thể nhìn từng chút một.
Ngày 19 tháng 8, đạo lịch năm 3919.
Đã qua bốn ngày kể từ khi Khổ Giác tuyên bố rời khỏi Huyền Không Tự.
Một cuộc chiến ác liệt gần như không có cách nào dự báo trước đã nổ ra!
Hai bên xuất chiến không phải là hai nước có cục diện ngoại giao vốn đã rất căng thẳng và có nhiều xích mích như Cảnh quốc và Tề quốc.
Mà là Mục quốc và Thịnh quốc!
Mục quốc lấy lý do phó tướng Mộng Vô Nhai của Thịnh quốc vô lễ với nước mình tại Quan Hà Đài, liền phong Hoàn Nhan Hùng Lược làm thống soái dẫn quân tiên phong Ô Đồ Lỗ, hướng về phía thành “Ly Nguyên” của Mục quốc!
Hai chữ “Ly Nguyên”, mang ý rời khỏi thảo nguyên, hay là thảo nguyên tách rời, mỗi người đều có ý kiến của riêng mình.
Nhưng không thể nghi ngờ, thành Ly Nguyên quả thực là một tòa hùng thành có địa thế hiểm trở nên con đường xuôi nam từ thảo nguyên.
Từ khi bắt đầu xây nên đến giờ, không biết có bao nhiêu người đã đổ máu ở nơi này.
Xem ra lần này người Thịnh cũng sẽ không ngoại lệ.