“Ô Đồ Lỗ” trong ngôn ngữ của Mục quốc mang ý nghĩa dũng cảm gan dạ.
Nhưng so sánh với Thương Đồ Thần Kỵ và Thiết Phù Đồ của Thập Đại Kỵ Binh danh dương thiên hạ, Ô Đồ Lỗ cũng thật sự chỉ là một kỵ quân vô danh tiểu tốt.
Thống soái Hoàn Nhan Hùng Lược của quân Ô Đồ Lỗ trên thảo nguyên cũng coi là rất có uy danh, nhưng trên thiên hạ cũng bị tiếng tăm của Kim Đàm Độ che lấp đi không thương tiếc.
Danh tiếng kia ra khỏi thảo nguyên, thật sự không biết có bao nhiêu người có thể biết.
Danh tướng Thịnh quốc là Giang Như Dung từng nói, Mục quốc chỉ có ba quân đội, Thương Đồ Thần Kỵ, Thiết Phù Đồ, Vương Trướng Kỵ Binh!
Ngụ ý là căn bản không để đội quân kia của Mục quốc vào trong mắt, dù rằng đối phương là một trong lục đại bá chủ, là nước bá chủ ở Bắc vực.
Từ đó có thể thấy được sức mạnh và sự tự tin của Thịnh quốc.
Đại diện cho Thịnh quốc xuất chiến tại Hoàng Hà Hội - Giang Ly Mộng chính là con gái của Giang Như Dung, kiêu ngạo y hệt như cha mình.
Mà thống soái Thần Sách quân Tiển Nam Khôi của Cảnh quốc đã từng nói, Mục quốc chỉ có một quân đội mà thôi, đó là Thương Đồ Thần Kỵ!
Thịnh quốc dựa lưng vào cường Cảnh, đại chiến với Mục quốc cũng không phải lần một lần hai, căn bản cũng chẳng xem là gì.
Dưới tình hình đó, Thịnh quốc để danh tướng Tề Hồng tài năng sắc sảo trấn giữ thành Ly Nguyên chống lại Hoàn Nhan Hùng Lược khí thế hùng hổ, một cuộc quốc chiến cũng từ đây bộc phát.
...
Chiến tranh giữa Mục quốc và Thịnh quốc đã xảy ra vô số lần, hai bên đều rất quen thuộc đối thủ.
Dù sao phía Bắc Mục quốc hoang vu, hướng Tây còn lại là Kinh quốc vô cùng hiếu chiến, nếu muốn mở rộng sức ảnh hưởng, chỉ có thể ra sức hướng ra phía Trung vực và Đông vực.
Mà Thịnh quốc lấy tư cách là nước đứng đầu trong số những nước thuộc Đạo, hàng năm cũng có thể nhận được số lượng tài nguyên không hề nhỏ, chủ yếu là để áp chế Mục quốc.
Hai bên quả thực là lửa gần rơm, không xảy ra chút gì thì không được.
Vì vậy đối với hai nước này mà nói, chiến tranh là điều thật sự không thể tránh khỏi.
Đối với dân chúng hai nước này mà nói, hở ra một tí là đanh nhau cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Nhưng thế giới này, không chỉ giới hạn trong một khu vực nhất định nào đó.
Sức ảnh hướng của sáu nước bá chủ đã sớm xuất hiện ở mọi ngóc ngách, nhất cử nhất động cũng đều khiến lòng người biến động theo.
Mục quốc đột nhiên phát động chiến tranh với Thịnh quốc, ảnh hưởng trực tiếp nhất đối với Kính Thế Đài nằm ở...
Chuyện Khương Vọng thông ma đã không thể kéo dài được nữa.
Cảnh quốc phải giải quyết tranh chấp với Tề quốc ngay lập tức!
...
Sở dĩ Thịnh quốc có thể đánh tới đánh lui với Mục quốc, nguyên nhân chủ yếu chỉ có một, đó chính là Cảnh quốc toàn lực ủng hộ. Dư luận, uy hiếp, vũ khí, vật tư... Thậm chí là ép buộc nếu cần thiết. Chiến tranh Mục – Thịnh, thực tế là chiến tranh Mục – Cảnh.
Ngoài cái này ra, việc đề phòng Kinh quốc ở phía Tây và cả việc bị kiềm hãm biên hoang ở phía Bắc chỉ có thể được coi là những lý do bên lề.
Tại sao thiên hạ lục cường lại được gọi là “cường”?
Nước bá chủ coi như chỉ thò một tay ra cũng có thể dễ dàng bóp chết bất kỳ nước nào không nằm trong số sáu nước bá chủ.
Thịnh quốc dù mạnh nhưng cũng khó có thể là ngoại lệ.
Nếu như nói Mục quốc đã sớm có dự tính phái binh đến thành Ly Nguyên, như vậy thái độ của bọn họ đối với chuyện thiên kiêu Tề quốc thông ma vô cùng nghiêm khắc, không thể nghi ngờ là một kiểu bày tỏ thiện chí ở mức độ quốc gia.
Cảnh quốc không thể không suy nghĩ đến một câu hỏi: Mục quốc đã quăng mộc đào, liệu Tề quốc có dùng ngọc dao để đáp lại hay không(3)?
(3) Ý câu này mượn từ câu thơ: “Đầu ngã dĩ mộc đào. Báo chi dĩ quỳnh dao.” có nghĩa là Người quăng sang tặng ta trái mộc đào thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ.
Từ Kế Chiêu Nam đến Sư Minh Thành, thái độ của Tề quốc càng lúc càng cứng rắn. Như vậy Tề quốc có dám mượn chiến tranh Mục – Thịnh, để xâm phạm biên giới hay không?
Vả lại một khí Tề quốc phát động chiến tranh, liệu Mục quốc có còn chỉ phái Ô Đồ Lỗ đánh với quy mô nhỏ?
Vòng xoáy này có khả năng ngày càng sâu thêm!
Cho nên chuyện Khương Vọng thông ma, bất kể cuối cùng nên xử lý như thế nào thì nhất định phải có một kết quả ngay lập tức.
“Khổ Giác lần theo quá nhanh, cuối cùng Triệu Huyền Dương không thể trốn. Để tránh người thông ma bị mang đi, vậy nên tự mình thực thi chính nghĩa, rút kiếm chém chết. Một lòng vệ đạo của Triệu Huyền Dương có thể thương xót, tuy lòng chính nghĩa quá kiên định, nhưng hành vi trên suy cho cùng cũng là khuyết điểm. Phạt tới Vạn Yêu Chi Môn huyết chiến chuộc tội, cũng coi như cho Tề quốc một lời giải thích...”
Một âm thanh bay vút lên trời, len lỏi trong gió truyền tới: “Ngươi thấy cách nói này thế nào?”
Người nói là một nam tử cao gầy mặc áo đạo sĩ rộng rãi, tay áo tung bay, trông có vẻ là một người trung niên, đôi mắt phát sáng, khuôn mặt rạng ngời.
Bay cạnh ông ta là một người đàn ông da đen tráng kiện, âm thanh hết sức thô ráp: “Nói cũng tạm được, hơi uất ức Huyền Dương. Tĩnh Thiên phủ bên kia... Ai đến nói chuyện?”
Người này chính là Chân Nhân đương thời Cừu Thiết hung danh hiển hách của Cảnh quốc.
Năm xưa sát phạt tại các chiến trường lớn, mỗi trận chiến đều làm tiên phong. Thắng tất giành trước, bại tất cản sau, ở trên chiến trường luôn luôn đánh giết đến cấp độ Thần Lâm.
Sau lại cởi giáp về quê, một người, một nhà, một ruộng, quy ẩn bảy mươi năm, tẩy đi một thân sát khí, thành tựu Chân Nhân đương thời.
Nói chuyện cùng ông ta đương nhiên chính là lãnh tụ Kính Thế Đài của Cảnh quốc - Phó Đông Tự.
Phó Đông Tự cười nói: “Đương nhiên sẽ khiến Triệu Huyền Dương hài lòng, sau đó khiến bản thân y đi nói!”
Cừu Thiết cũng cười: “Vậy thì ngươi phải chuẩn bị cho kỹ, khẩu vị của tiểu tử kia cũng không dễ đáp ứng đâu.”
“Có công quỹ ở đây!” Phó Đông Tự nói.
“Nếu Khổ Giác đã không biết tiến lui như vậy, ép Triệu Huyền Dương giết Khương Vọng mới có thể thoát thân, ngươi muốn xử trí hắn như thế nào?” Cừu Thiết hỏi.
Phó Đông Tự chỉ hỏi ngược lại: “Ngươi cho rằng tại sao ta mời ngươi tới?”
“Vậy trước tiên làm Triệu Huyền Dương để lộ dấu vết đi. Thế nào cũng phải để Khổ Giác tìm được người rồi mới có thể hắt gáo nước này lên người lão.”
“Đúng là như vậy!”
Nhưng điều mà Phó Đông Tự cùng Cừu Thiết đều không thể nghĩ đến là...
Không chỉ có Khổ Giác không truy đuổi được Triệu Huyền Dương, ngay cả bọn họ cũng không liên lạc được với Triệu Huyền Dương.