Trong khu vực rộng lớn do Cảnh quốc tạm thời phân định này, thế lực nhỏ lẻ bên trong khó mà đếm hết được, thanh danh có tốt có xấu, nhưng không có thế lực đặc biệt nào đáng chú ý, đối với Cảnh quốc mà nói càng là như vậy.
Phó Đông Tự, Cừu Thiết, Cơ Viêm Nguyệt, ba vị Chân Nhân đương thời phân thành ba hướng để tìm kiếm, một lượng lớn nhân thủ của Kính Thế Đài cũng đã được tung ra.
Trong vòng ba ngày, những người bên trong khu vực có lệnh cấm có thể vào nhưng không thể ra.
Lúc Phó Đông Tự tìm kiếm ở một nơi hoang vu thì gặp phải Khổ Giác.
Lúc này Phó Đông Tự tay áo phiêu phiêu cũng khó có cảm giác xuất trần.
Suy cho cùng, với áp lực đè nặng lên vai, cả những chuyện đang vướng mắc trong lòng, việc tìm kiếm khắp nơi là một công việc khó khăn, cho dù là Chân Nhân đương thời cũng khó tránh khỏi mệt mỏi.
Giờ phút này đây ông ta không thể không thừa nhận.
Kính Thế Đài truyền đi tin chuyện Khương Vọng thông ma, thật sự là lỗ mãng!
Khương Vọng bị buộc rời khỏi Tề quốc, đương nhiên là một cơ hội tốt.
Sau Hoàng Hà Hội, Trang Cao Tiện luôn luôn chú ý Khương Vọng, lại phát hiện ra cơ hội này, vậy nên trong chốc lát đã cược một khoản lớn.
Bởi vì uy phong của nước bá chủ, Trang Cao Tiện cũng không dám tự tay ám sát Khương Vọng hiện tại có cả danh lẫn tước, mà thân là quốc chủ, cũng không thể giống như những Chân Nhân đương thời vô lo vô nghĩ, chu du khắp thiên hạ, cho nên chuyển sang Ngọc Kinh Sơn. Cơ hội tốt để khiêu khích Tề quốc đang ở trước mặt, Trang Đình bên kia đã có một vài chứng cứ lấp lửng để đánh lừa dư luận, lại sẵn lòng cống hiến không tiếc gì.
Kính Thế Đài bên này chẳng qua là đang làm một chuyện thuận buồm xuôi gió, phái một đội tinh nhuệ Ngoại Lâu lặng lẽ bắt lại, áp giải về Ngọc Kinh Sơn, chuyện này vốn nên là một chuyện nhỏ vô cùng đơn giản.
Nhưng bốn tinh nhuệ Ngoại Lâu của Đãng Tà quân, lại bị một mình Khương Vọng giết chết!
Một mặt cần phải bù đắp tổn thất của Đãng Tà quân, một mặt Ngọc Kinh Sơn và Kính Thế Đài làm việc không thể bỏ cuộc giữa chừng. Một mặt khác, có thể hoàn thành việc truy giết Khương Vọng, so với trước đây càng đáng giá hơn, vậy nên ép chết hắn là một điều cần thiết.
Vậy nên có Triệu Huyền Dương quả quyết ra tay.
Nhưng điều làm người ta không ngờ đến là Triệu Huyền Dương tự mình xuất thủ, lấy Thần Lâm truy bắt Nội Phủ lại có thể phí hơn một ngày mới bắt được người.
Người Tề quốc bên kia cũng rất khó hiểu.
Mấy ngày trước, lời đồn Khương Vọng cấu kết Bình Đẳng Quốc phản bội Tề quốc còn ầm ĩ nhộn nhạo, không ngờ trong nháy mắt đã bị dập tắt.
Càng khiến người không thể tưởng tượng nổi chính là.
Tề quốc vì một thiên kiêu Nội Phủ suýt trốn thoát khỏi biên giới nước mình mà trực tiếp đối đầu với Cảnh quốc.
Lúc này Phó Đông Tự cũng kịp phản ứng, ông ta đã đánh giá sai lực lượng và sức nặng của Khương Vọng ở Tề quốc, biến cố trong Tề quốc thời gian trước vượt xa những gì trông có vẻ đơn giản mà người ngoài cuộc như ông ta có thể thấy. Chắc hẳn Tề đế có trù tính càng sâu xa hơn. Khương Vọng rời khỏi Tề quốc dạo chơi khắp nơi cũng là nhảy ra ngoài vòng xoáy mà không phải nghiêm trọng như là chạy nạn.
Đâu chỉ những điều này bị đánh giá sai!
Thậm chí ông ta còn đánh giá sai thực lực của Khương Vọng.
Những chuyện nhỏ nhặt cứ không ngừng nhiều lên, trở thành cục diện vô cùng phức tạp. Cho tới bây giờ, đương nhiên Phó Đông Tự cũng không hề hài lòng với việc chỉ bóp chết một thiên kiêu, khiêu khích Tề quốc, ông ta bỏ ra rất nhiều, cũng cần nhận được càng nhiều!
Giờ phút này đây, mặt Phó Đông Tự mệt mỏi, không còn cảm giác xuất trần nữa.
Lão tăng mặt vàng va chạm trực diện thế này, cũng... tốt thôi, ông ta chưa bao giờ trông “xuất trần”.
Lão tăng mặt vàng phong trần mệt mỏi, sau khi mặt đối mặt với Phó Đông Tự liền không nói hai lời, quay đầu rời đi. “Đứng lại!” Phó Đông Tự quát lớn.
Ông ta ngăn lại ở phía trước, ngữ khí nghiêm nghị: “Khổ Giác đại sư, ta đã nói để ngươi rời khỏi khu vực này sao? Không đùa với ngươi, cũng không phải là nói lời như thế với ngươi!”
Với tính tình nóng nảy của Khổ Giác, một câu nói tục đã đến khóe miệng chỉ chực phun ra, nhưng suy nghĩ một chút lại nuốt trở vào.
Lão nhìn Phó Đông Tự, trên khuôn mặt già nua là nụ cười khi nhìn thấy bạn cũ: “Khu vực phong tỏa quá lớn rồi! Sợ các ngươi tìm không ra, ta tới giúp các ngươi.”
Sắc mặt Phó Đông Tự vẫn u ám như cũ, người này sao có thể lật mặt nhanh như lật sách vậy!
“Cái gì nên nói đến ta đã nói rồi, tốt nhất là ngươi tự mình rời đi.” Ông ta cảnh cáo: “Hiện tại ta không có tâm tư đối phó ngươi nhưng không có nghĩa là ta còn có thể tiếp tục khoan nhượng cho ngươi."
“Cái gì mà khoan nhượng với chả không khoan nhượng, có phải quá xa cách rồi không?” Khổ Giác nhẹ nhàng vỗ một cái lên tay áo Phó Đông Tự, vô cùng thân mật mà oán trách: “Hiện tại ngươi cũng phải tìm người, ta cũng phải tìm người, chẳng phải là bạn đường hay sao?”
Không biết vì gì, Phó Đông Tự cảm thấy Khổ Giác lúc này lại giống như Khổ Giác lúc chỉ tay vào mặt ông ta mà mắng, còn khiến người tức giận.
Ông ta lạnh lùng nói: “Ta đã cho ngươi đủ mặt mũi rồi.”
Khổ Giác vô tội chớp chớp đôi mắt già nua: “Thì cho thêm một chút nữa chứ sao.”
Phó Đông Tự chính muốn thét lên một tiếng, gọi cả Cừu Thiết cùng Cơ Viêm Nguyệt đến, giải quyết xong lão hòa thượng này.
Nhưng bản thân là thủ lĩnh Kính Thế Đài, chuyện mà ông ta muốn suy nghĩ quả thực quá nhiều.
Suy nghĩ một chút, rốt cục lại nói: “Ba quy ước với ngươi, thứ nhất...”
“Được được được!” Khổ Giác gật đầu như gà mổ thóc: “Ta đồng ý!”
Nghe cũng không thèm nghe đã đồng ý, hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ để bội ước.
Nhưng Phó Đông Tự vẫn nhịn, chỉ nói: “Không cho rời khỏi ta, một mình hành động.”
“Được thôi!” Khổ Giác cười hì hì nói: “Đúng lúc ta tìm một mình cũng mệt rồi, hết sức rồi. Ta vô cùng tin vào tình báo của Kinh Thế Đài các ngươi!”
Phó Đông Tự phát hiện bất kể mình có nói gì, đối phương cũng có thể tiếp lời, hơn nữa bản thân nói một câu, đối phương có thể nói mười câu...
Ông ta dứt khoát không nói thêm gì nữa, tiếp tục tìm kiếm.
Trong khu vực bị cấm này, nơi có ít dấu vết con người nhất là dãy núi Ngột Yểm Đô và rừng rậm Phong Hậu.
Cái trước là một quần thể núi lửa, nguồn gốc tên gọi của nó không còn đáng tin, không ai biết ý nghĩa của ba chữ này, nguồn gốc từ ngôn ngữ nào. Dù sao thì đó cũng là một cái tên được truyền lại từ xưa đến nay. Có sai sót cũng không chừng.
Cái sau thì có khá nhiều lời đồn đại.
Trong đó có một lời đồn đại thú vị nhất, nói là trong thời đại thần đạo đang thịnh, có cường giả lấy dựa vào hệ Phong mà trở thành thần thánh hiện thế, hiệu là Phong Hậu. Nghe nói sau khi mất đi đã chôn thân tại đây, lấy rừng rậm trùng điệp vô tận làm mộ.
Tên cổ là “rừng rậm Phong Hậu”.