Thương Tham ngẩn người, chỉ nói: "Mặc dù ra sao đi chăng nữa, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
"Huyền Dương là thiên kiêu của Cảnh quốc chúng ta, ta sẽ dùng mọi cách để tìm kiếm." Phó Đông Tự nói.
Thương Tham liếc nhìn ông ta, cũng không nói lời nào, tự mình đi ra khỏi hang động này.
Cái gì Tề Cảnh tranh chấp, quốc chiến nguy hiểm, đều ném ở sau lưng.
Vị "Cổ Hủ" Chân Nhân bởi vì một câu "thông báo" của Kinh quốc mà nổi giận như điên này, hiện tại lại như không thèm để ý bất cứ thứ gì nữa vậy.
Thân hình ông ta cao lớn, lúc này lại tạo cho người ta cảm giác như đang còng xuống.
Một mình rời khỏi Ma quật, đi ra miệng núi lửa qua con đường đã gạt bỏ dung nham, đứng khựng lại tại miệng núi lửa.
Giương mắt nhìn bầu trời, mây đen ùn ùn kéo tới, cảm giác vô cùng ngột ngạt.
Lông mày, mắt, mũi, môi, tóc... của ông ta nhanh chóng ngưng kết, dị hóa. Chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một gốc cây, đứng thẳng trên ngọn núi lửa trụi lủi này.
Trong Ma quật thượng cổ, Ôn Diên Ngọc và Sư Minh Thành lại có chút khó xử.
Nói muốn đòi công đạo, thế nhưng có vẻ như Khương Vọng đã được cứu vớt. Khương Vọng còn sống hay đã chết, công đạo đương nhiên phải khác biệt.
Thế nhưng nếu nói không muốn công đạo. Khương Vọng lại vẫn đang mất tích...
"Ôn chân nhân..." Lúc này, Cơ Viêm Nguyệt nói: "Lần này, không chỉ Tề quốc các ngươi bị hao tổn, thiên kiêu Thần Lâm Cảnh của Cảnh quốc chúng ta cũng đã biến mất, không rõ tung tích. Chuyện này thực sự quá phức tạp quỷ dị, rõ ràng có thế lực thứ ba chen ngang, tốt nhất là chúng ta nên giữ vững tỉnh táo. Người nước Tề không sợ chiến tranh, mà người nước Cảnh chúng ta cũng không sợ. Thế nhưng chúng ta là cường quốc trong thiên hạ, coi như chiến tranh, cũng là thiên hạ tranh hùng. Nếu như chiến tranh giữa hai nước lại chỉ bởi vì tiểu nhân châm ngòi mà xuất hiện, há không phải là làm trò cười cho thiên hạ hay sao?"
Cơ Viêm Nguyệt xuất thân từ hoàng tộc Cảnh quốc, đúng là người có thể nói ra những lời này.
Chuyện này càng ngày càng phức tạp.
Thiếu thốn tin tức tình báo quan trọng, làm cho mấy người bọn họ dù là Chân Nhân đương thời, cũng là càng suy nghĩ lại càng hỗn loạn.
Một Chân Nhân đương thời bị họ tưởng tượng ra, cùng với một Ma tộc áo đen chưa bị bọn họ phát hiện, làm cho tất cả suy đoán đều đã lạc đề hàng vạn dặm.
Lúc này, Ôn Diên Ngọc cũng bình tĩnh lại, thản nhiên nói: "Các ngươi cần phải làm rõ ràng một chuyện, việc này là do Cảnh quốc vô lễ trước. Không phải là do Khương Vọng đuổi theo Triệu Huyền Dương, mà là Triệu Huyền Dương dùng tu vi Thần Lâm bức ép Nội Phủ, bắt giữ Khương Vọng, muốn áp về Ngọc Kinh Sơn... Bởi vậy mới làm cho cả hai bọn họ đều mất tích. Tề quốc không có trách nhiệm trong việc thiên kiêu Cảnh quốc mất tích, thế nhưng Cảnh quốc các ngươi cần phải phụ trách việc thiên kiêu Tề quốc chúng ta bị mất tích!"
Phó Đông Tự nói: "Trang quốc chính là quê hương cũ của Khương Vọng, đã đưa ra nhân chứng vật chứng, chẳng lẽ không thể tin sao? Cảnh quốc chúng ta chỉ là giữ gìn Minh ước Tru Ma Thượng Cổ mà thôi, có gì sai chứ?"
Ôn Diên Ngọc nói: "Khương Vọng đã có tước vị lẫn chức vụ tại Tề quốc, đương nhiên là người nước Tề! Trang quốc là thứ gì, lại dám định tội người nước Tề ta? Trang Cao Tiện là kẻ nào, có thể nắm mũi dắt Kính Thế Đài các ngươi đi sao? Dù không nói những chuyện kia, trước khi tội danh chưa được xác định, lại bởi vì hành động lỗ mãng của các ngươi, làm cho thiên kiêu Tề quốc chúng ta mất tích, chẳng lẽ các ngươi không nên chịu trách nhiệm này hay sao?"
Phó Đông Tự trầm giọng nói: "Chuyện này là chuyện ngoài ý muốn. Triệu Huyền Dương của Cảnh quốc chúng ta cũng mất tích!"
Ôn Diên Ngọc hất cằm, nói: "Nếu như các ngươi không muốn đàm luận, vậy thì không đàm luận gì nữa cả."
Cơ Viêm Nguyệt và Phó Đông Tự, Cừu Thiết liếc nhìn nhau, sau đó nói: "Cảnh quốc chính là trụ cột của Nhân tộc, cần gánh trách nhiệm sẽ tuyệt đối không tránh. Xin Ôn chân nhân hãy yên tâm, Cảnh quốc chúng ta sẽ nhanh chóng đưa ra một điều lệ cho việc này!"
Quyết tâm của mấy người Cơ Viêm Nguyệt như thế nào, không được biết.
Phương diện Cảnh quốc có thành ý hay không, thành ý như thế nào, cũng không cần nói tiếp.
Liên quan tới chuyện thiên kiêu của Tề quốc bị mất tích, Cơ Viêm Nguyệt đại biểu cho Cảnh quốc đã cam kết điều lệ tại Ma quật thượng cổ, không cần lại nói lại!
Tám vị Chân Nhân đương thời rời khỏi dãy núi Ngột Yểm Đô chưa lâu, một tin tức bỗng truyền lưu thiên hạ...
Thành Ly Nguyên của Thịnh quốc, bị phá!
Danh tướng Tề Hồng của Thịnh quốc bị chém chết tại trận, chỉ còn đầu lâu được đưa về Vị đô.
Thủ đô của Thịnh quốc có tên là "Vị", ý là "không hết", đại biểu người của Thịnh quốc, có tráng chí vĩnh viễn không biến mất.
Trước khi Tề Hồng rời khỏi thủ đô đã từng chỉ lá cờ nói, hiện tại lấy đầu bảo đảm, tất phá Ô Đồ Lỗ, chém Hoàn Nhan Hùng Lược trước quân!
Hiện tại...
Đầu của ông ta thật được đưa ra làm bảo đảm.
Thành Ly Nguyên đã đổi chủ.
Quân kỳ Ô Đồ Lỗ và quốc kỳ Mục quốc, đã chính thức cắm vào quốc cảnh của Thịnh quốc.
Mà có một chuyện, càng làm cho người ta kinh sợ hơn cả kết quả của trận chiến này.
Người mà đưa quân kỳ Ô Đồ Lỗ lên trên tường thành thành Ly Nguyên, vậy mà không phải là thủ lĩnh kỵ quân Ô Đồ Lỗ Hoàn Nhan Hùng Lược, mà là Tào Giai của Tề quốc!
Thống soái Xuân Tử Quân, một trong Cửu Tốt của Đại Tề, có tên trong Chiến Sự Đường - Tào Giai!
Là Tào Giai bị cấm túc ở nhà do cái chết của Trấn phủ sứ quận Hành Dương - Hoàng Dĩ Hành.
Nói cách khác, chủ tướng của Mục quốc trong trận chiến Mục - Thịnh này, không phải là Hoàn Nhan Hùng Lược, mà kẻ đối cục cùng chém giết Tề Hồng xuống dưới ngựa, chính là danh tướng Tề quốc - Tào Giai.
Trong quân không thể có hai chủ, Hoàn Nhan Hùng Lược chân chính, thực ra vẫn luôn ẩn tại vương đình Đại Mục, sau khi chiến tranh kết thúc, mới đi tới thành Ly Nguyên, tiếp nhận phòng ngự.
Hai quân giao chiến, tranh tại lực, đấu tại trí, giết tại dũng, phong cách của chủ tướng, quyết định phong cách của cả quân đội, cũng quyết định xu hướng của chiến tranh.
Tào Giai hoàn toàn bắt chước phong cách quân sự của Hoàn Nhan Hùng Lược. Danh tướng Tề Hồng, phong mang sắc bén, bởi vậy cũng triển khai tư thế, dùng công đối công với kẻ địch giả tưởng Hoàn Nhan Hùng Lược, binh phong giao đấu, đánh túi bụi.