Nếu như chỉ lấy nửa bộ phận trước chiến sự mà xét, có thể nói là một trận đối công chiến với tiêu chuẩn cực cao, hai bên tham dự chiến tranh đều biểu hiện ra nghệ thuật chỉ huy chiến tranh vô cùng cao siêu, nhất là phương diện tấn công, đều có phong mang cực kỳ sắc bén.
Thế nhưng khi binh phong của Tề Phong mãnh liệt nhất, đang định dùng một kích phân thắng thua, Mục quốc lại xốc lên áo ngoài che giấu bản thân, hiện ra trận võng phòng ngự dày đặc tầng tầng lớp lớp.
Tề Hồng đâm vào trong "lưới", Tào Giai quả quyết ra tay cắt đứt phong mang, chém xuống ngựa!
Một đại danh tướng của Thịnh quốc, cứ ngã xuống như vậy.
Từ đầu tới cuối, đối mặt với ông ta đều là một đối thủ ngoài phạm vi nhận biết của ông ta. Muốn làm được điểm này, phải cần cả hai nước Mục - Tề chung sức hợp tác mới thành công.
Tại phương diện Tề quốc, Tào Giai hoàn toàn thay thế Hoàn Nhan Hùng Lược lĩnh quân đánh hạ thành Ly Nguyên, là vì lấy một công đạo cho thiên kiêu Tề quốc là Khương Vọng.
Thế nhưng đối với người sáng suốt mà nói, không thể nghi ngờ đây là một chuyện cười.
Bởi vì cái chết của Hoàng Dĩ Hành mà Tào Giai bị cấm túc, trong thời gian đó Triệu Huyền Dương ngay cả cửa cũng không ra, căn bản cũng không có ý nghĩ gì đối với Khương Vọng.
Cho nên, Tề - Mục liên thủ trước, mà Kính Thế Đài tuyên bố Khương Vọng thông Ma lại là sau đó!
Kể từ đó, phản ứng vô cùng kịch liệt của Tề quốc đối với chuyện Khương Vọng thông Ma này, cũng có thêm một lý do vô cùng đầy đủ... ngoài việc giữ gìn vinh dự của Tề quốc, bảo vệ thiên kiêu của Tề quốc, càng là để che giấu tai mắt người khác, ẩn tàng chuyện Tào Giai âm thầm thay mặt Hoàn Nhan Hùng Lược!
Nhân vật cấp bậc như Tào Giai vậy, được ngàn vạn người trong thiên hạ chú ý, mọi cử động đều sẽ bị suy diễn hàng trăm hàng ngàn lần, muốn âm thầm làm chuyện gì đó, thực sự rất khó khăn.
Thế nhưng Bình Đẳng quốc dựa thế bố cục vụ án Hoàng Dĩ Hành, ý định dẫn dắt trường tranh đấu giữa người Tề cũ - mới, lại là một cơ hội tuyệt vời.
Khắp thiên hạ đều đang mong chờ Tề thiên tử sứt đầu mẻ trán như thế nào, thoạt nhìn thì trên dưới triều đình Tề quốc cũng đã ứng đối vô cùng phí sức, thế nhưng trên thực tế Tề thiên tử hạ cờ, lại là tại thành Ly Nguyên!
Nhìn chung trong năm nay, trước có Thôi Trữ hành thích đế, lại có Trương Vịnh khóc từ, Trấn Phủ Sứ của quận Hành Dương - Hoàng Dĩ Hành lại chết, lại dựa vào vụ án này gây nên mâu thuẫn giữa người Tề mới và cũ.
Mưu đồ của Bình Đẳng quốc không thể nói là không lớn, bố cục không thể nói là không hung ác, thậm chí có thể nói là từng chiêu đều trí mạng.
Thế nhưng Tề thiên tử ứng đối như thế nào?
Đối mặt với việc Thôi Trữ hành thích, Trương Vịnh khóc từ, Tề thiên tử lập tức hất bàn, xuất binh Kiếm Phong Sơn, cho Hạ quốc một bạt tai cực mạnh, ép Hạ quốc giao người!
Người vừa giao ra, Hạ quốc và Bình Đẳng quốc đã mất đi khả năng hợp tác. Dũng khí mà Hạ quốc tích lũy vất vả mới xây dựng lên, bị một trận chiến phá nát.
Đối mặt với mâu thuẫn giữa người Tề cũ - mới có thể làm dao động nền tảng lập quốc, ứng đối của Tề thiên tử lại là mượn cơ hội ẩn giấu Tào Giai, bố cục Trung Vực, khai đao với Cảnh quốc!
Vừa trảm xuống một đao này, mâu thuẫn giữa cũ và mới... thật đúng là không còn lại chút gì.
Người Tề cũ và mới đều là người nước Tề, mà người nước Tề nên tranh đấu với với người nước Cảnh!
Tranh cái gì?
Tranh vị bá chủ thiên hạ, tranh bất thế hùng chủ!
Bố cục của Bình Đẳng quốc, ẩn chứa tinh túy của ba điều ổn, chuẩn, tàn nhẫn.
Thế nhưng nếu so với sự ứng đối của Tề đế Khương Thuật mà nói, lại trở thành "trò đùa trẻ con", rất buồn cười.
Tất cả ngụy trang bố cục hạ cờ hoàn mỹ của Bình Đẳng quốc, đều biến thành sự ngụy trang hoàn hảo cho Tề đế, biến thành hành vi yểm trợ cho các loại hành động của Tề quốc.
Người không biết còn tưởng rằng Bình Đẳng quốc chính là đao sắc trên tay Tề thiên tử ấy chứ!
Nếu không tại sao bên này vừa liên hệ Hạ quốc, ngay lập tức Hạ quốc lại bị đánh. Bên kia vừa kích động mâu thuẫn trong Tề quốc, làm cho Cảnh quốc thừa cơ đứng ra gây áp lực, thế nhưng ngay sau đó biên thành của nước phụ thuộc lớn nhất Cảnh quốc lại bị công phá chứ?
Từ đầu tới cuối, Bình Đẳng quốc làm người nghe mà sợ hãi, lại chưa từng được Tề thiên tử đặt ở trong mắt.
Lật tay làm mây trở tay làm mưa, cũng chỉ tới mức như vậy mà thôi!
Một khi thành Ly Nguyên bị phá, có ý nghĩa như thế nào?
Mang ý nghĩa thông đạo Mục quốc xuôi nam thẳng tới Trung Vực, đã được mở rộng.
Phần bụng mềm yếu của Thịnh quốc, đã hoàn toàn bại lộ trước đại quân của Mục quốc.
Bãi cỏ phì nhiêu hàng vạn dặm của Thịnh quốc, đã bị thiết kỵ của Mục quốc đạp nát.
Thịnh quốc, thanh đao sắc trong tay Cảnh quốc, sắp bị đánh gãy mất!
Mà Tề thiên tử không tiếc đưa vị "Thiện chiến trong thiên hạ" là Tào Giai điều tạm ra ngoài, chẳng lẽ chỉ vì giúp đỡ Mục quốc mưu lợi thôi sao? Tề thiên tử muốn cái gì?
Đây là vấn đề mà tất cả mọi người đều phải chú ý tới, cũng là đáp án mà cả thiên hạ đều đang mong đợi.
...
...
Ngoài các chư hầu cường quốc ra, đương nhiên cũng có người bàng quan mọi sự.
Tu hành quan đạo cũng có ưu khuyết, một mặt chính là phát triển phồn thịnh, có thể dùng tốc độ tương đối nhanh để tạo nên một vị tu sĩ mạnh mẽ, mặt khác cũng bị rất nhiều cường giả công nhận là "khó thành đại đạo".
Con đường trên thế gian, hàng ngàn hàng vạn. Cũng không phải mới chính là tốt, mà cũ lại là mục nát.
Những tông môn đỉnh cấp tại hiện thế, phần lớn đều có truyền thừa cổ xưa, cố thủ "đạo". Sự mạnh mẽ vĩnh cửu, cũng là một loại chứng cứ vô cùng rõ ràng.
Trong một căn phòng yên tĩnh, một bức tranh thủy mặc vẽ mây núi hùng vĩ, treo tại bức tường chính giữa.
Một chiếc Tam Cước Thú Lô bốc lên khói xanh lượn lờ.
Một nữ ni cô mặt mày như vẽ, khói xanh bốc lên khỏi đỉnh đầu nàng ta, tạo thành đủ loại chim bay, bay tán loạn khắp nơi.
Đôi mắt quyến rũ của nàng, hiện đang vô cùng yên tĩnh.
Trên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng, thể hiện vẻ trang nghiêm.
Khói xanh, chim bay và mỹ nhân mặc tăng y, cũng là một loại hình tượng tuyệt đẹp.
Bỗng nhiên, có một giọng nói vang lên từ trong tranh thủy mặc, mới gọi người ta trở lại hiện thực...
"Ngươi có hối hận không?"
...
...