Trong vùng núi non xa xôi vẫn có người ở.
Người nọ lại vẫn đang nói chuyện.
Âm thanh này khó mà hình dung, tựa như tiếng chuông ngân nga, vang vọng khắp nơi.
Rất yên lặng, rất thanh tỉnh.
Người nghe tự biết, tự suy ngẫm.
Nữ ni có dung nhan vô cùng xinh đẹp nói: “Nếu là vì huynh ấy, ta không hối hận.”
Giọng nói vẫn phảng phất từ nơi núi non xa xăm: “Thật sự có thể không hối hận sao? Ngày khác ngươi thấy thanh đăng hoàng quyển (1); uyên ương giao cảnh (2), bỉ mục đồng du (3)... Ngươi thật sự không oán sao?"
(1) thanh đăng hoàng quyển: chỉ đèn dầu và sách úa vàng, ý chỉ cuộc sống tịch mịch cô đơn khi theo đạo Phật.
(2) uyên ương giao cảnh: chỉ cặp vợ chồng ân ái thân mật
(3) bỉ mục đồng du: cùng nhau phiêu bạt, đi đến khắp mọi nơi.
Nữ ni im lặng chốc lát, nói: “Không hề hối hận.”
“Đúng là một kẻ ngốc nghếch.” Âm thanh từ nơi núi non xa xăm dường như xa hơn một chút, giống như người nói đang đi tới nơi nào xa hơn.
“Ngươi muốn cứu người, ta cho phép ngươi. Ngươi muốn thu xếp cho hắn quay về, ta cũng cho phép ngươi. Thậm chí giúp ngươi che giấu tung tích, xóa đi bí mật, giúp ngươi nấu thuốc trị thương... Ngươi muốn làm gì, ta có thể không hỏi. Nhưng chính ngươi phải biết bản thân mình đang làm gì.”
Dư âm lượn lờ xung quanh, cuối cùng không nghe thấy nữa.
Nữ ni đang quỳ gối cúi đầu rất thấp.
Những ngọn núi trong bức tranh thủy mặc càng xa hơn, những đám mây cũng thấp hơn, như thế một cơn mưa sẽ đổ xuống.
Rất lâu sau, Ngọc Chân mới ngẩng đầu lên, nhìn những làn khói nhẹ kết thành hình hài chú chim trên đỉnh đầu, trên mặt lộ ra sự vui vẻ khó tả thành lời: “Ta như thể loài chim.”
Nàng cười nói.
Nụ cười lay động trời xuân, trăng vàng hoa ngọc đều trở nên nhạt nhòa.
Đáng tiếc ở căn nhà nhỏ này, không người nào nhìn thấy.
Đẹp một cách hiu quạnh.
Hoa nở có thời, hoa tàn có lúc. Má hồng cũng tới thuở tàn phai.
Cũng không biết nghĩ đến gì, nàng không cười nữa.
Bàn tay khẽ động, lấy nắm gốm đậy lên lư hương có hình con thú ba chân, làn khói mang dáng dấp loài chim bỗng chốc tản đi.
Nàng khẽ thở dài: “Đáng tiếc chẳng qua là khói nhẹ.”
...
Mãi đến khi trăng đã lên cao, Ngọc Chân mới trở lại gian phòng.
Tối nay nàng trở về hơi muộn.
Thử thuốc như thường lệ, bưng đến bên giường như thường lệ, giúp Khương Vọng uống thuốc như thường lệ.
Thuốc rất khó uống.
Điều khác biệt là Khương Vọng không nhíu mày, Ngọc Chân cũng không cười.
Sau khi Khương Vọng uống xong, Ngọc Chân ngồi xuống trước bàn trà, rót cho mình một chén.
Lúc này mặt nàng hướng về phía cửa sổ, lưng quay về phía giường.
Đáng tiếc là cửa sổ đang đóng, không thấy được ánh trăng. Người trên giường nằm im, cũng không nhìn nàng.
Trà hơi đắng, đương nhiên không so được với vị đắng của thuốc.
Nàng từ tốn nhấp vài ngụm, nhìn ra song cửa sổ có những hoa văn nho nhỏ, yếu ớt hỏi: “Lần đầu thấy ta, huynh đã nghĩ gì vậy?”
Tiếng nói Khương Vọng truyền đến từ phía sau:
“Không nhớ rõ.”
Câu trả lời nằm trong dự đoán.
Ngọc Chân không thích uống trà, mặc dù đã thử qua Bát Âm trà, vẫn cảm thấy trà quá đắng.
Nàng đẩy nhẹ chén trà, lấy ra một bình ngọc từ hộp trữ vật, lắc lắc nhẹ, mùi rượu tức khắc tràn đầy trong căn phòng.
Nàng uống liền hai ngụm.
Lại hỏi: “Uống rượu không?”
“Không.” Khương Vọng lạnh nhạt trả lời.
Ngọc Chân đột nhiên đứng dậy, tay ôm lấy bình, xiêu xiêu vẹo vẹo trở về bên giường.
Trên mặt ửng hồng, đôi mắt đẹp như đã ngà ngà say.
Mặc dù mặc tăng y, đội mũ ni, nhưng không thể che lấp đi dáng dấp phong lưu.
Mắt nàng nhìn Khương Vọng, ngang ngược hỏi: “Nếu ta nhất định bắt huynh uống thì sao?”
Khương Vọng nằm ở trên giường, trên mặt không chút biểu cảm: “Vậy ta cũng chỉ có thể uống."
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!” Ngọc Chân khen một tiếng, nói: “Há miệng!”
Khương Vọng há miệng.
Ngọc Chân ôm bầu rượu, nhẹ nhàng đổ xuống, rượu như ngọc bích vỡ ra trên không trung, vẽ ta một đường vòng cung hoàn hảo, đổ chính xác vào miệng Khương Vọng.
“Thế nào?” Ngọc Chân dừng lại rồi hỏi.
Khương Vọng yên lặng nuốt xuống.
“So với uống rượu, ta nghĩ chúng ta có chuyện quan trọng hơn.” Hắn nói.
Không biết có phải rượu này quá mạnh hay không, Ngọc Chân dường như nổi giận, vươn tay còn lại ra, dùng ngón cái và ngón trỏ véo má Khương Vọng, nàng dùng sức mà véo.
Nhìn bộ dạng của Khương Vọng lúc này, nàng liền cười lớn.
Sau đó hỏi: “Bây giờ huynh là cá nằm trên thớt, dám nhe nanh múa vuốt với ta sao?”
Mặt Khương Vọng bị véo, nhưng rất bình tĩnh trả lời: “Người là cá, cũng có thể là dao. Thời thế thay đổi là chuyện rất bình thường. Có một số việc có thể nhượng bộ, có một số chuyện không thể.”
Ngọc Chân hùng hùng hổ hổ nhìn hắn, tay còn dùng để véo: “Huynh giả vờ là cao tăng đắc đạo gì chứ? Mặt có thể nhượng bộ, lưỡi thì không thể sao?”
Khương Vọng lạnh nhạt trả lời: “Ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì, cho dù giết ta, ta cũng không cách nào phản kháng. Nhưng làm như vậy ngươi sẽ vui vẻ sao?”
Ngọc Chân buông lỏng tay, oán hận nói: “Chẳng qua là huynh ỷ vào ta đối với huynh thật lòng thật dạ, biết ta sẽ không hại huynh. Vậy nên mới không sợ hãi gì, muốn gì làm nấy!”
Khương Vọng rũ mắt: “Ngươi mắng đúng lắm.”
Ngọc Chân một tay cầm bầu rượu, một tay chạm lên khuôn mặt Khương Vọng, sau đó cúi đầu xuống, nhìn thẳng hắn: “Bây giờ huynh là một nhân vật khó dây dưa, không phải thiếu niên đơn thuần ấu trĩ nữa. Sao huynh không tỏ ra hư tình giả ý với ta, gạt ta rằng huynh có ý với ta, mong được ở bên ta sớm sớm chiều chiều... Như vậy, chờ huynh dưỡng thương xong, thiên hạ rộng lớn này có chỗ nào không thể đi chứ? Không cần nhìn sắc mặt ta nữa!”
Khương Vọng không nói gì.
“Bởi vì trong lòng huynh có ta nên huynh không thể dùng lời này gạt ta!”
“Ta không có.”
“Ồ, huynh không có?” Ngọc Chân cúi đầu nhìn hắn, Trong đôi mắt xinh đẹp có nhiệt độ thiêu đốt, mùi rượu lẫn trong hơi thở phả vào người hắn: “Huynh có biết bây giờ ta muốn làm gì không?”
Khương Vọng chỉ nói: “Ta hy vọng ngươi tôn trọng ta.”
“Nghĩ gì vậy?” Ngọc Chân nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Hừ, đồ lưu manh.”
Một tiếng này “hừ” này, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, giống như là đuôi mèo vờn quanh.
Khương Vọng: ...
Ngọc Chân nhẹ nhàng khẽ chống, đứng lên, không chút lưu luyến xoay người, thản nhiên trở về.
“Huynh đi đi!” Nàng nói.