Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1952 - Chương 1952: Hết Thảy Đều Nằm Trong Tu Hành

Chương 1952: Hết thảy đều nằm trong tu hành

Tất nhiên, chữ viết vốn được dùng để “thuật đạo” cách hiểu về “đạo” của mỗi người là khác nhau, điều này cũng dẫn đến sự khác biệt trong chữ viết. Đây là cơ sở cho sự ra đời của các ngôn ngữ khác với ngữ hệ Đạo giáo.

Ngoài khẩu âm, sự khác biệt trong ngôn ngữ của Mục quốc chủ yếu là một số danh từ kế thừa từ thần ngữ Thương Đồ. Như “mạc gia lai”, “a đồ lỗ.”

Giả dụ như “duệ cai” không phải là danh từ trong ngôn ngữ thần hệ, thì lại là một quá trình tiến hóa tự nhiên trong trong lịch sử lâu dài của người thảo nguyên, thuộc về một một hệ thống ngôn ngữ khác.

Thiên hạ rộng lớn, có rất nhiều nước. Không phải là người có học thức uyên thâm thì không thể phân biệt rõ sự khác biệt.

Khương Vọng đương nhiên là thiếu “học thức uyên thâm” nhưng sau khi hắn biết Triệu Nhữ Thành phát triển ở Mục quốc, cũng đã cố ý ghi nhớ một số từ thông dụng trên thảo nguyên, lúc này không đến nỗi luống cuống.

Liền khoát khoát tay cầm sách: “Không bán, không bán!”

Trong lúc nói chuyện, thiếu nữ thảo nguyên kia đã phi ngựa tới gần, ánh mắt nóng bỏng đánh giá con ngựa này, xem ra là thật sự rất thích.

Năm ngón tay nàng xòe ra, đưa đến trước mặt Khương Vọng: “Ta dùng năm đầu bò đổi với ngươi!”

Khương Vọng vân đạm phong khinh(4), tiếp tục vẫy vẫy sách: “Không đổi, không đổi!”

(4) vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt.

“Thư sinh này!” Thiếu nữ trên mặt có vài vết tàn nhang, ngồi trên lưng ngựa chống nạnh: “Ta không để ngươi chịu thiệt đâu! Làm thế nào ngươi mới chịu đổi?”

Nghe cách xưng hô này đi!

Thư sinh!

Trong lòng Khương Vọng rất vui vẻ.

Mới đọc sách được mấy ngày đã có khí chất của nho sinh. Quả nhiên thứ như thiên phú là không thể giấu được!

Hắn hiển nhiên không ý thức được áo choàng và trượng đầu kia có bao nhiêu ý vị sâu xa, cả cuốn sách trong tay kia, có thể đoán được thân phận.

“Cái này...”

Khương Vọng suy nghĩ mình nên giống với hình tượng nho sinh một chút nữa, đọc sách gì thì chính là đạo đó! Vắt óc suy nghĩ một chút: “Đây không phải vấn đề thiệt hay không thiệt, Khổng Tử đã nói rằng quân tử không đoạt đồ yêu thích của kẻ khác!”

Thiếu nữ kia liền nói: “Khổng Tử còn nói, quân tử sẽ giúp kẻ khác đẹp lòng toại ý! Sao ngươi không nghe?”

Gặp phải đối thủ rồi!

Không ngờ trên thảo nguyên, cũng có người kiến thức uyên thâm, cũng đọc tác phẩm kinh điển của Nho gia!

Nhìn thiếu nữ bình thường, không có gì xuất chúng, hóa ra lại có nguyên một bụng chữ!

Khương Vọng nghiêm túc lên, lôi ra hai mươi phần bản lĩnh: “Khổng Tử nói ‘Có bạn từ phương xa đến thăm, chẳng mừng lắm sao?’ Các hạ không dọn phòng đợi sẵn, cũng không nên vừa thấy mặt đã nhìn trúng ngựa của ta! Lễ đãi khách há lại như vậy?”

“Lời nào vô dụng, chớ nên nói nhiều!” Thiếu nữ vung tay: “Ngươi nói đi, có phải muốn thêm tiền không?”

“Ồ!” Khương Vọng tự giác chiếm thế thượng phong, thừa thắng xông lên, dùng âm thanh vừa nghiêm túc vừa đứng đắn nói: “Ta xem tiền như cỏ rác, thấy nghèo hèn không rời bỏ, thấy uy vũ không khuất phục, thấy phú quý không bị cám dỗ!”

Dứt lời còn vung tay áo: “Không cần nhiều lời!”

Thiếu nữ nhìn hắn hồi lâu.

“Đúng là có bệnh!”

Sau đó thúc ngựa bỏ đi.

Khương Vọng: ...

Hắn không nhịn được nói với về phía bóng lưng của nàng ta.

“Ta quân tử một đời, tuyệt không nói tiếng ác! Chúng ta luận kinh thư, không thể mắng người đâu!”

“Ngươi nói cái này là ‘luận kinh thư’ hả?”

Lúc Khương Vọng ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại thì thấy một sĩ tử trẻ tuổi.

Người này đi tới từ phía xa, trên người mặc nho sam(1), sau lưng đeo sách, kiểu ăn mặc cực kỳ điển hình của một nho sinh đi chu du khắp nơi, đang chau mày nhìn hắn.

(1) nho sam: kiểu quần áo của sĩ tử Nho gia ngày xưa.

Lý Quỷ gặp phải Lý Quỳ, quả thực có chút xấu hổ.

May mà Khương Vọng mặc áo choàng, người khác không thấy sắc mặt hắn, lập tức hừ lạnh một tiếng, cao ngạo thúc ngựa mà đi, tỏ ra mình không thèm so đo với người này.

“Này!” Thoáng một cái, thân hình người này đã ngăn ở trước ngựa: “Đừng đi, không phải vừa nãy rất hăng hái trêu chọc tiểu cô nương nhà người ta sao? Không phải ngươi muốn luận kinh thư sao, ta luận với ngươi!”

Trên mặt hắn còn mang theo nụ cười châm biếm: “Có điều trước tiên ta sẽ dạy ngươi thế nào là ‘luận kinh thư’!”

Khương Vọng thử nghĩ xem bản thân mình trông có giống như đang trêu chọc tiểu cô nương nhà người ta hay không, “luận kinh thư” rất chân thành, nhưng tinh thần trượng nghĩa của đối phương quá dồi dào, mặc xác hắn đi.

Không nói một lời, tiếp tục thúc ngựa rời đi.

Thân hình thư sinh kia thoáng một cái đã lại ngăn ở trước ngựa, cười như không cười: “Nho sinh như ta, xuất môn ra ngoài, đương nhiên không sợ luận bàn. Sao ngươi bỏ đi vội thế? Không biết các hạ xuất thân từ thư viện nào?? Sư phụ là vị đại nho nào? Bổn kinh là bộ nào vậy?

Cái gì mà bổn kinh với lại không bổn kinh, nghe không hiểu.

Khương Vọng bực mình, thuận miệng nói: “Ta tới từ Thanh Nhai thư viện, được chưa? Hôm nay không có thời gian so đo với ngươi, từ biệt tại đây.”

“Ồ, thật là khéo!” Nho sinh kia hết sức kiêu ngạo nói: “Tại hạ Phương Tông Văn, chính là đệ tử của thư viện Thanh Nhai! Các hạ đừng ngại cởi áo choàng ra, sư huynh sư đệ chúng ta cũng nên nhận nhau phải không?”

Khi nói, hắn nhấn mạnh bốn chữ “sư huynh sư đệ”, rõ ràng đã nhận định Khương Vọng là kẻ hủy hoại thanh danh của đệ tử Khổng gia, liền đưa tay ra vén áo choàng.

Khương Vọng kéo cương ngựa lùi ra sau mấy bước: “Vị đạo hữu này, động khẩu chớ động thủ!”

“Ha! Lại thành đạo hữu rồi? Dù sao ngươi được gọi là ‘nhân huynh’, mới thấy giống được vài phần.” Phương Tông Văn hùng hổ đi về phía trước: “Không chịu cởi áo choàng, là không thể gặp được người khác sao? Yêu ma quỷ quái nơi nào dám tới giả trang đệ tử Nho gia!”

Khương Vọng không nói lại được, bắt đầu xắn tay áo: “Ngươi quả thật muốn luận kinh thư với ta sao?”

“Phải, sao?” Phương Tông Văn cũng vô cùng khí thế xắn tay áo, sau đó cười lạnh: “Nói không lại đã muốn động thủ? Có tật giật mình sao? Ngươi có biết quân tử lục nghệ (2)...Á!”

(2) quân tử lục nghệ: hệ thống giáo dục cơ bản của văn hoá Trung Quốc cổ đại theo hướng Nho giáo, gồm Lễ, Nhạc, Ngự, Thư, Số.

Đang nói chuyện, mắt phải liền bị đánh một quyền.

Bốp!

Tiếp theo là mắt trái.

Mắt hắn tối sầm lại, bụng lại ăn thêm một quyền, cả người co quắp trên mặt đất, như thể cả thế giới trở nên gấp khúc. Một quyền nữa lại đánh trúng cằm, vậy là thế giới lại trở nên bằng phẳng rồi...

Đã đánh xong một trận.

Bình Luận (0)
Comment