“Hỡi núi Khung Lư hùng vĩ, chống bầu trời của thảo nguyên. Hỡi thần Thuơng Đồ vĩ đại, chiếu sáng những con dân thiện lương của ngài. Từ thảo nguyên phía Đông đến vùng hoang dã phía Tây, như đôi mắt của biển khơi đến tuổi xế chiều...”
Những người dân du mục này cũng không có sức mạnh gì to lớn, bài ca dao này cũng chẳng thấy điều gì thần kỳ. Nhưng bài ca dao này được họ hát lên một cách thành kính ngoan đạo, có sức mạnh khiến người ta yên lòng.
Khương Vọng đứng trước gió tuyết, tay phải hắn đặt phía trước, Bất Chu Phong màu trắng lẳng lặng xoay tròn.
Bão tuyết phủ trắng bầu trời, làn gió này nhìn thì yếu ớt nhưng lại giống như ngọn nến thắp sáng màn đêm. Trong cơn bão tuyết khiến gió lớn và tuyết trắng không thể vào trong được.
Bất Chu Phong được mệnh danh là có sát lực đứng đầu Bát Phong, thậm chí có thể xé toạc Cảnh Phong cuồng bạo của Hoàng Xá Lợi, chống lại một trận bão tuyết bất ngờ có lẽ cũng không có vấn đề gì.
Nhưng phạm vi của trận bão tuyết này quá rộng, ít nhất hiện tại Khương Vọng không hề cảm nhận được cực hạn của nó, hắn cũng chỉ có thể bảo vệ bộ tộc nhỏ này mà mình nhìn thấy mà thôi, không thể được truy tìm được nguyên nhân gốc rễ của nó.
Tại trận bão tuyết mịt mờ, có một bóng người chậm rãi đi đến.
Nói “chậm rãi” kỳ thực cũng không đúng, tốc độ của người này rất nhanh, chẳng qua là trong phạm vi bao trùm của cơn bão tuyết, có cảm giác bước đi khó khăn hơn, có vẻ chậm chạp. Khương Vọng đoán đó hẳn là cường giả chí cao mà Vương Đình phái tới “cứu nạn.”
Bởi vì mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, là đi thẳng tới phía bộ lạc này, xa xa đã thấy hắn đã bảo vệ nơi đây, liền lập tức chuyển hướng.
Trong gió chỉ có một viên bài màu trắng bay tới.
“Mạc gia lai, sau khi bão tuyết tan, có thể cầm lệnh bài này đến Vương Đình chí cao lĩnh thưởng, tìm Thương Vũ là được!”
Trong gió tuyết, âm thanh lọt vào tai Khương Vọng.
Thương Vũ không phải tên một người, mà là cơ quan của Mục quốc chịu trách nhiệm trị an, tương tự với Tuần Kiểm Phủ của Tề quốc, nhưng chức năng phức tạp hơn một chút, tuần tra thảo nguyên định kỳ, giải quyết tranh chấp giữa dân du mục...
Hai chữ Thương Vũ này là lông của chim diều hâu (Thương Ưng chi Vũ), ngụ ý là “đôi cánh của thần.”
Siêu phàm tu sĩ của Thương Vũ được gọi là Phi Nha.
Khương Vọng nhìn lướt qua viên bài trong tay, thấy nó tựa như xương thú đẽo gọt mà thành, màu trắng như tuyết, chỉ khắc một ký hiệu ở mặt chính, nói đúng ra là ký hiệu của Phi Nha.
Lật tay thu lại, cũng không hề để ý. Nhưng thật ra lần này Phi Nha xuất hiện, khiến Khương Vọng càng thêm ý thức được sự đột ngột của trận bão tuyết này. Hiển nhiên đến Thương Vũ cũng không thể dự báo trước, bây giờ mới có thể phản ứng một cách vội vội vàng vàng.
Nếu không phải Khương Vọng vừa hay ở gần đó, kết quả của bộ lạc Sát Cáp sẽ rất khó nói.
Dựa vào sự khống chế của Vương Đình đối với thảo nguyên mà nói thì không nên xuất hiện chuyện như vậy mới đúng. Bất luận là tà vật hay tai họa thế nào đi nữa, Vương Đình chí cao sao có thể để nó lan tới những người dân du mục một cách dễ dàng như vậy?
Nhưng Khương Vọng cũng không có ý định đi tìm tòi nghiên cứu, Mục quốc còn rất nhiều người tài giỏi. Hắn chẳng qua là chỉ là kẻ đi ngang qua thảo nguyên, gặp lại bằng hữu cũ, cũng chẳng cầu thứ gì.
Trận bão tuyết này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Ước chừng chỉ kéo dài khoảng nửa khắc đã ngừng lại. Trời đất trong trẻo rộng rãi, trong không khí có mùi ngai ngái sau cơn mưa.
Có lẽ là Thương Vũ đã khống chế được ngọn nguồn.
Khương Vọng thu lại Bất Chu Phong, xoay người lại nhìn, có mấy trăm người dân du mục đang quỳ phía sau, nam nữ già trẻ đều có. Trừ người mất tích và người đi ra ngoài chưa về, đại khái toàn bộ bộ lạc Sát Cáp đều ở nơi này.
Một bô lão quỳ sát trước mặt, dùng đầu gối run rẩy tiến đến gần, miệng nói: “Thần sử đại nhân!”
Sau đó cúi đầu muốn hôn lên giày Khương Vọng.
Khương Vọng không thể nhận lễ này, vội vàng lùi về phía sau một bước, khom người đáp lễ: “Chư vị mau đứng dậy đi, ta chỉ là làm chút chuyện trong khả năng của mình thôi, không đáng nhận lễ lớn như vậy. Hơn nữa, ta cũng không phải là thần sử của các ngươi.”
Là quốc gia theo Thần đạo lớn nhất thiên hạ, thần Thương Đồ cũng không keo kiệt những thần tích. Từ xưa tới nay, sứ thần không biết bao nhiêu mà kể, đều có tiếng vang lẫy lừng, truyền khắp thảo nguyên.
Nhưng đời này nối tiếp đời kia, hiện nay trên thảo nguyên, nói đến hai chữ thần sử, chỉ để chỉ một người là Thương Minh mà thôi.
Vị này là cường giả không thể xuất thủ tại Quan Hà Đài, quanh năm khoác áo choàng, lang thang một mình trên thảo nguyên. Chống lại tai họa, bảo hộ dân du mục. Thanh danh của hắn ta truyền khắp thảo nguyên, tượng của hắn ta được rất nhiều dân du mục cung phụng. Nhưng rất ít người có thể biết dung mạo thật của hắn ta.
Người bộ lạc Sát Cáp có hiểu lầm như vậy, cũng không quá lạ.
Bô lão kia thành kính hôn lên mặt đất rồi mới đứng dậy xoay người, mở hai tay ra đuổi: “Trở về, đều trở về đi! Thần sử của chúng không muốn thân phận bị lộ!”
Hiển nhiên ông cũng không tin cường giả tới từ bên ngoài có thể trợ giúp bọn họ. Cường giả thể cứu bọn họ trong bão tuyết, lại khoác áo choàng, chỉ có thể là thần sử hiện thế.
Mấy trăm dân du mục lại hướng về phía Khương Vọng đồng thời hành lễ, sự thành kính cùng trang nghiêm này căn bản không thể nào bị phá vỡ. Trên mặt họ mang theo sự cảm tạ hoặc là kính sợ, sau đó cũng dần dần tản đi.
Khương Vọng lắc đầu, không có ý định đính chính gì.
Hắn tiện tay vỗ về con ngựa đỏ thẫm đang xụi lơ trên mặt đất, mượn sức mạnh của trượng Hành Tư, trấn an nó một chút, khiến tinh thần nó phấn chấn trở lại.
Lúc này mới nhảy lên lưng ngựa, vẫy vẫy tay với bô lão: “Lão nhân gia, có duyên gặp lại!”
Con ngựa đỏ thẫm cất vó, tựa một đám mây đỏ bay đi xa.
Lão tộc trưởng bộ lạc Sát Cáp quỳ sát xuống đất một lần nữa, lấy trán chạm đất, tiễn thần sử đi xa.
Nhưng trong lòng cũng có chút kinh ngạc, thần sử này hình như không giống với các tư tế đại nhân ở Thần miếu. Cụ thể là chỗ nào không giống nhau, ông cũng không nói được rõ ràng. Chỉ cảm thấy, hình như không có cao như vậy, không có xa như vậy.
Khi ông ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con ngựa chân ngắn hí ầm lên một tiếng, sau đó chạy băng băng về phía trước.
“Ô Nhan Lan Châu!” Ông tức giận hét lên.
Con ngựa kia, cùng với thiếu nữ trên lưng ngựa không hề dừng lại.