Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1955 - Chương 1955: Chờ Ngày Khác Tới Thưởng Ngoạn (1)

Chương 1955: Chờ ngày khác tới thưởng ngoạn (1)

Đi về hướng Đông không được bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa.

Khương Vọng nhẹ nhàng thắng dây cương, con ngựa đỏ thẫm liền ngoan ngoãn dừng lại. Xoay người lại nhìn, quả nhiên là thiếu nữ thảo nguyên trên mặt có những vết tàn nhang nhỏ. Từ xa đã vẫy tay với hắn, nàng ta cưỡi trên ngựa của mình phi nhanh tới.

“Cô nương có chuyện gì?” Khương Vọng hỏi.

“Ta tới cảm tạ ngươi!” Ô Nhan Lan Châu nói.

Khương Vọng cười nhẹ: “Các ngươi đã cảm tạ rồi.”

“Không không không.” Ô Nhan Lan Châu nhanh chóng lắc đầu: “Bọn họ cảm tạ thần sử, cảm tạ thần Thương Đồ, nhưng ta biết ngươi không phải thần sử! Ta không đến tạ thần, ta tới tạ ngươi!”

Trên người thiếu nữ này có cảm giác khỏe khoắn, tràn đầy sức sống, dễ dàng khiến người ta nảy sinh cảm giác thân cận.

Lúc trước, khi những người dân du mục quỳ xuống tạ ơn, cũng chỉ một mình nàng là đứng.

Khương Vọng lúc trước đùa với nàng ta “luận kinh thư”, thứ nhất là bản thân khó có khi trong trạng trái thoải mái như vậy, hai là quả thật thấy nàng ta rất thẳng thắn, rất thú vị.

Lúc này hắn cũng có chút hứng thú hỏi: “Sao có thể nhìn ra?”

Ô Nhan Lan Châu thẳng thắn nói: “Thần sử có thể bảo hộ chúng ta, giống như dân du mục có thể bảo hộ dê bò. Nhưng thần sử sẽ không dễ dàng tha thứ cho ta mắng hắn, giống dân du mục chúng ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ đối với dê bò vểnh chân sau lên đá chúng ta.”

Bên dưới áo choàng, biểu cảm của Khương Vọng trở nên nghiêm túc. Thái độ đối với Thần của thiếu nữ này khác với những người khác, có lẽ là đã đọc rất nhiều sách.

Nhưng những lời này không phải là những lời an toàn, và “thần” có thể không vui khi nghe thấy nó.

“Được.” Từ mục đích bảo vệ đối phương, Khương Vọng chuyển chủ đề: “Ta đã nhận được lời cảm ơn của cô rồi.”

Ô Nhan Lan Châu lớn mật nhìn hắn, cười vô cùng xán lạn: “Mạc gia tới, sao ngươi không cởi áo choàng xuống? Ánh sáng thần thánh của thần Thương Đồ chiếu rọi xuống, chúng ta không cần che chắn quá nhiều!”

“Ánh sáng của thần không thể chiếu tới tất cả mọi người.” Khương Vọng cười nói: “Nhất là ta đã che kín chính mình.”

Ô Nhan Lan Châu hơi cụt hứng nói: “Ta chỉ là muốn biết ân nhân của ta trông thế nào thôi.”

Khương Vọng đạp một cái, con ngựa đỏ thẫm liền chạy đi, hắn vẫy tay với thiếu nữ, khoát khoát quyển sách trong tay: “Đọc sách nhiều vào, những câu trả lời cô muốn biết về thế giới này... bên trong sách đều có!”

Nhìn bóng lưng khoác áo choàng trên lưng ngựa dần xa.

Ô Nhan Lan Châu cong môi: “Gì chứ! Mỗi năm hoàng đế bệ hạ đều gửi rất nhiều thư cho bộ tộc. Nhìn bộ dạng kia của ngươi đi, ta đọc sách còn nhiều hơn ngươi đó!”

Đương nhiên lời này nàng ta không thể nói với “ân nhân”, chỉ có thể tự phàn nàn với chính mình.

“Ôi!”

Lại nhìn về phía tấm lưng kia, nàng ta ủ rũ quay ngựa lại.

Trong miệng lẩm bẩm: “Vốn định xem ngươi trông có đẹp không, ta sẽ hỏi ngươi rằng ta có bò có dê có ngựa có bãi chăn nuôi, ngươi có muốn ở lại không? Nếu như trông ngươi không đẹp, ta sẽ tặng ngươi năm đầu bò... Ôi, ngươi cứ đi như vậy, rốt cuộc là đẹp hay là không đẹp đây?”

Vừa nói, nàng ta đánh nhẹ một cái vào miệng của mình: “Ô Nhan Lan Châu à Ô Nhan Lan Châu, ngươi sao có thể hạn hẹp như vậy?”

Rồi lại cười vô cùng xán lạn.

Tất cả bò dê, còn cả bãi chăn nuôi của nàng ta đều giữ được, không lo không tìm được một hán tử đẹp mắt, tương lai tươi sáng như bầu trời vào lúc này vậy.

...

...

Khương Vọng vẫn không biết bản thân vừa tránh được một “cuộc phán quyết” dung mạo, lúc này hắn và con ngựa đỏ thẫm vẫn thoải mái rong ruổi trên thảo nguyên vô tận.

Cứ như thế mấy ngày.

Đoán cũng sắp tới lúc đến Vương Đình chí cao, hắn tùy tiện tìm một bầy ngựa hoang, thả con ngựa đỏ thẫm đó đi.

Còn tranh thủ quan sát con ngựa đỏ thẫm đọ sức với con ngựa đầu đàn của bầy ngựa kia, sau đó “giúp đỡ” con ngựa đỏ thẫm một chút, chứng kiến “lễ đăng cơ” của nó rồi mới thản nhiên chống trượng rời đi.

Bất luận là mây tạnh trời quang hay mưa đổ tuyết bay, trong lòng thanh thản thì đều là thời tiết đẹp.

Đi thẳng về phía Đông, đồng cỏ đương rực rỡ dần dần trở về màu xanh, hơi có cảm giác trái mùa.

Khương Vọng liền biết sắp đến trung tâm của thảo nguyên phía Đông rồi.

Cỏ cây dù tươi tốt hay khô cằn đều không hợp với đô thành lớn nhất trên thảo nguyên này.

Rất khó hình dung cảm giác lần đầu thấy Vương Đình chí cao.

Giống như đang đi trên một con đường vô định, bất chợt ngước mắt lên và nhìn thấy quê hương của những vị thần!

Lều trướng trải dài như biển mây, giữa biển mây lại đan xen vô vàn sắc xanh.

Cờ màu xanh thiên thanh bay phấp phới, hùng ưng sải cảnh bay lượn trên bầu trời... Vàng, bạc, bảo thạch trang trí cho nơi đây.

Đây là một đô thành hoàng kim, huy hoàng, rực rỡ, vô cùng chói mắt.

Trên thảo nguyên bao la dễ khiến người ta có cảm giác hiu quạnh, bởi vì bốn phía đều mênh mông mù mịt. Con người ở nơi như thế, dễ cảm thấy mình nhỏ bé.

Nhưng khi nhìn thấy Vương Đình chí cao giờ khắc này, tất cả hiu quạnh tiêu tan.

Ngươi sẽ thấy được, cảm nhận được thế nào là nhân gian rực rỡ.

Không hề nghi ngờ đó chính là trung tâm của thảo nguyên, ngươi thậm chí sẽ cảm thấy nơi này có thể là trung tâm thế giới.

Khương Vọng lẳng lặng nhìn đô thành này, tưởng tượng nó sẽ bay lên thế nào, vụt qua thảo nguyên ra sao, chiếu rọi vạn dặm trời quang. Đó sẽ là một bức tranh vĩ đại đến nhường nào.

Một kỵ sĩ phóng ngựa mà đến.

Tướng mạo sáng sủa, mặt mũi có đại khí. Mặc áo giáp, hông đeo loan đao, nhìn cách ăn mặc, có lẽ là kỵ binh thủ vệ vương trướng của Vương Đình chí cao.

Từ khoảng cách rất xa đã đi chậm lại, không để ngựa hoảng sợ, hiện ra sự dày công tu dưỡng hàng ngày, hắng giọng hỏi: “Khách nhân từ đâu tới đây?”

Không dùng “Mạc gia tới”, mà dùng “khách nhân” - từ ngữ bao hàm rộng hơn.

Người Trung vực thường nói người thảo nguyên mọi rợ, người thảo nguyên man di, hoặc có thể đó cũng không hoàn toàn là cách xưng hô miệt thị. Người thảo nguyên nhanh nhẹn dũng mãnh, giữa các bộ tộc có thói quen thảo phạt lẫn nhau, một lời không hợp liền rút đao, thật sự là chuyện thường. Trong một khoảng thời gian rất dài, đao kiếm chính là đạo lý lớn nhất.

Nhưng sau khi Khương Vọng vào trong thảo nguyên, mắt thấy tai nghe tất cả, lại cảm thấy rất khác so với những định kiến ​​đã nghe trước đây.

Giống như thiếu nữ du mục kia, thông minh cởi mở, hoạt bát tự nhiên.

Bình Luận (0)
Comment