Giống như kỵ binh Vương Trướng này, trên thảo nguyên được xem là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nhưng không thấy kiêu căng chút nào. Đối với một lữ khách xa lạ từ bên ngoài tới cũng tươi cười đón chào.
Mỗi một chi tiết nhỏ như vậy đều thể hiện thành tựu của Mục đế hiện tại trong văn hóa giáo dục.
Khương Vọng cũng không để bụng vì bị vặn hỏi, muốn tiến vào Vương Đình chí cao, không thể thiếu loại xét duyệt này.
Lên tiếng đáp: “Ta là người từ nước khác tới thảo nguyên du lịch. Muốn tận mắt nhìn đô thành lớn nhất trên thảo nguyên, muốn tận mắt thấy Thiên Kính.”
“Ngài đưa ra một lựa chọn rất đúng đắn.” Kỵ binh vương trướng kia cười cười, nhưng vẫn phải giải quyết việc công, vậy nên y liền hỏi: “Có thể nghiệm truyền không? Có người bản xứ nào bảo lãnh cho ngài không?”
Khương Vọng ngẩn người: “Còn muốn người bản xứ đứng ra bảo đảm sao?”
“Nghiệm” là văn thư nhận dạng, ghi chép tên, giới tính, đại khái tướng mạo, bệnh tật, nhà ở chỗ nào.
“Truyền” là chứng minh xuất hành, cần quan phủ ở nơi cư trú làm chứng. Ghi chép tên họ, giới tính, mục đích. Ngoài ra khi đi qua các quan ải trọng yếu cũng cần lệnh ấn vào văn thư để chứng minh không phải phường bất hảo(1), có thể kiểm tra hành động bất cứ lúc nào.
(1) phường bất hảo: những kẻ có ý đồ xấu
Người bình thường du lịch tứ phương, nếu không có nghiệm truyền, nửa bước cũng khó dời đi.
So sánh với người bình thường đi xa, tu sĩ siêu phàm thì đơn giản hơn nhiều. Bất luận đi đâu, chỉ cần không quá càn rỡ thì cơ bản sẽ không bị ngăn cản.
Nhưng nơi như Vương Đình chí cao thì khác, không ai có thể ngang ngược ở đây.
Trước lúc tới thảo nguyên, Khương Vọng nghĩ ra cách lấy được một văn thư thân phận, là một nho sinh của Vệ quốc, có chí học hỏi, du ngoạn khắp nơi.
Nhưng cửa ải “người bản địa đứng ra bảo đảm" này quả thực là làm khó hắn. Kỵ binh Vương Trướng kia cười cười: “Bởi vì một số nguyên nhân mà mọi người đều biết, hiện giờ xét duyệt vào thành sẽ nghiêm hơn một chút.”
Cái gọi là “nguyên nhân mà mọi người đều biết”, Khương Vọng đương nhiên là không thể không biết.
Sự lạc quan trong lời nói của đối phương chính là minh chứng rõ ràng cho sự lớn mạnh của quốc gia.
Chiến sự ở thành Ly Nguyên vẫn còn tiếp tục, Cảnh quốc có thể nhúng tay vào chiến cuộc bất cứ lúc nào. Nhưng một kỵ binh Vương Trướng lại nhắc đến chuyện này một cách vô cùng nhẹ nhàng.
Nghĩ đến giọng nói của nữ đế nghe được trên Quan Hà Đài, trong lòng Khương Vọng phi không khỏi cảm thấy kính sợ.
Nếu muốn muốn lặng lẽ trà trộn vào Vương Đình chí cao, đương nhiên cũng cần những biện pháp khác, kỵ binh Vương Trướng tra soát rất nghiêm ngặt, vương thành lớn như thế cũng không có khả năng gió thổi không lọt. Nhưng ở thời điểm nhạy cảm như hiện nay, không thể nghi ngờ là tự tìm phiền toái.
Khương Vọng suy nghĩ một chút liền nói: “Có thể giúp ta liên hệ Triệu Nhữ Thành, hoặc là Đặng Kỳ hay không? Nói là cố nhân tới thăm, bọn họ sẽ biết là ai.”
Là thiên kiêu Nội Phủ cảnh đại diện cho Mục quốc xuất chiến Hoàng Hà Hội, danh tiếng của Triệu Nhữ Thành tại Mục quốc hiển nhiên là có sức nặng.
Kỵ binh Vương Trướng kia nhìn hắn một chút rồi hỏi: “Khách nhân có thể bỏ áo choàng xuống không?”
“Không tiện lắm.” Khương Vọng nói: “Không phải là bỏ ra rồi vẫn không thể vào được sao?”
“Cái này cũng không hẳn, nếu thật sự ngài là bằng hữu của Triệu tướng quân thì đương nhiên sẽ được đi lại tự do.” Kỵ binh Vương Trướng cười nói: “Chỉ là ta tò mò thôi, nếu trông ngài hung dữ, ta sẽ nhìn kỹ một chút. Nếu trông ngài hiền lành, ta sẽ liền buông lỏng một chút.”
Khương Vọng: ?
Người thảo nguyên các ngươi đều thực tế vậy hả?
Thảo nào Triệu Nhữ Thành ở chỗ này trà trộn tốt như vậy! Còn lên tới tướng quân rồi?
“Hay là để Triệu Nhữ Thành tới đón ta đi.” Khương Vọng nói.
“Thật là không khéo.” Kỵ binh Vương Trướng cười nói: “Triệu tướng quân đang ở tiền tuyến thành Ly Nguyên, không thể tới đón ngài. Ngài có người khác đứng ra đảm bảo không?”
Khương Vọng vừa kinh ngạc, vừa có chút không vui.
Sửng sốt là vì hiện giờ Triệu Nhữ Thành ở tiền tuyến. Đây chính là chiến trường mà Cảnh quốc có thể gia nhập bất cứ lúc nào, độ nguy hiểm thật sự khó có thể đoán trước.
Không vui là vì... Triệu Nhữ Thành đã không có ở Vương Đình chí cao, tên nhóc con trước mặt này lại nói rất nhiều lời vô dụng!
Đại khái Kỵ binh Vương Trướng này cũng cảm nhận được tâm tình Khương Vọng, vội vàng giải thích: “ Không phải là ta trêu đùa khách nhân, thật sự là thông gia của nhà ta là chí giao với Triệu tướng quân, nghe nói ngài là bằng hữu của Triệu tướng quân, trong lòng cảm thấy rất thân thiết, liền đùa một chút với ngài thôi.”
“Phải không?” Khương Vọng sâu xa hỏi: “Thông gia nhà ngươi là ai?”
Mắt kỵ binh Vương Trướng khẽ đảo, cười nói: “Ngài có biết Vũ Văn Đạc không? Hắn và Triệu tướng quân, có thể là nói là sinh tử chi giao. Dùng ngôn ngữ thảo nguyên của chúng ta thì chính là ‘Duệ cai’.”
Nghĩ đến hãn tử tóc thắt bím suýt đánh nhau với mình trên cầu Toan Nghê, Khương Vọng dưới lớp áo choàng bĩu môi.
Lại hỏi: “Trong nhà Triệu tướng quân có người ở sao?”
Kỵ binh Vương Trướng cười: “Các hạ nói đùa, Triệu tướng quân từ khi vào thảo nguyên tới nay đều cô độc một mình, tạm thời chưa thành gia đâu.”
Cô độc một mình?
Khương Vọng không nói gì, xoay người rời đi.
“Ơ, khách nhân không vào thành sao?” Kỵ binh Vương Trướng hỏi với từ phía sau.
Khương Vọng không quay đầu lại, tay phải lắc trượng, tay trái vẫy sách: “Cố nhân đã không trong thành, phong cảnh nơi này liền chờ ngày khác tới thưởng ngoạn!”
Bóng lưng khoác áo choàng kia dần xa.
Lại một kỵ sĩ cưỡi ngựa tới, trên người mặc áo giáp và đeo loan đao theo chế thức của kỵ binh Vương Trướng, áo choàng màu vàng kim theo chiều gió mà bay phần phật về phía sau
Bên trên đó có thêu ấn ký sấm sét, là thủ lĩnh đứng đầu một vạn quân!
Người này đi về phía trước, nhưng lại cúi đầu trước kỵ binh Vương Trướng tướng mạo đường hoàng kia: “Điện hạ, người này có vấn đề sao?”
Đại Mục đế quốc chỉ có hai “điện hạ”, chính là hai người con một trai một gái của Mục đế.
Huynh trưởng gọi Hách Liên Chiêu Đồ, muội muội gọi Hách Liên Vân Vân.
Cho nên người mới ban nãy gặng hỏi Khương Vọng chính là hoàng tử Đại Mục đế quốc!
Chiêu giả, minh dã. Đồ giả, mưu dã.
Đại Mục nữ đế lấy cái tên này cho con trai mình, không hề che giấu tham vọng của bản thân.
Mà con gái lấy tên Hách Liên Vân Vân, là tùy người đời đánh giá. Bảo sao biết vậy, người ta nói mọi chuyện như thể mây bay... Bà đường đường là đại đế, không cần để ý miệng lưỡi của những kẻ tầm thường.