Nghe được câu hỏi, Hách Liên Chiêu Đồ nở nụ cười: “Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, tới tìm bằng hữu cũ, có thể có chuyện gì đây?”
“Ồ?” Kỵ tướng nhíu mày: “Hắn là Khương Vọng sao?”
“Mười phần thì chắc tới chín.” Hách Liên Chiêu Đồ thuận miệng nói: “Đại khái hắn cũng đoán ra ta.”
“Có thể trốn thoát dưới tay Triệu Huyền Dương, người này quả thật không đơn giản!”
“Chỉ sợ không chỉ là trốn thoát...” Hách Liên Chiêu Đồ nói: “Bây giờ cũng không thấy Triệu Huyền Dương đâu!”
Kỵ tướng dừng một chút: “Sau lưng hắn còn có cường giả?”
Một Tào Giai dưới sự phối hợp của Bình Đẳng quốc và Mục quốc, mới lặng lẽ hoàn thành được việc đổi tướng. Nếu nói rằng Tề quốc ngoài Sư Minh Thành và Ôn Diên Ngọc, có thể im hơi lặng tiếng mà điều động một vị chân nhân, người không biết quỷ không hay, vậy cũng thật sự là quá coi thường năng lực tình báo của Cảnh quốc.
Cho nên việc Khương Vọng thoát thân nếu được cường giả giúp đỡ, chắc chắn là cường giả bên ngoài Tề quốc.
“Ai biết được chứ?” Hách Liên Chiêu Đồ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này đừng nói ra ngoài, để Tề quốc chiếm được ưu thế khi thương lượng, đối với chúng ta mà nói cũng là chuyện tốt.”
Kỵ tướng nói: “Triệu Huyền Dương vẫn còn đang mất tích, hắn lại chạy tới Mục quốc chúng ta rồi. Có phải là muốn gây rắc rối không?”
“Đừng phán đoán lung tung.” Hách Liên Chiêu Đồ cười như không cười liếc sang hắn một cái: “Để Cảnh quốc cảm thấy Triệu Huyền Dương là bị chúng ta giết thì thế nào? Nếu hắn muốn gây rắc rối, vậy để hắn làm đi. Chúng ta và Cảnh quốc còn thiếu vài món nợ nữa. Thuận nước giong thuyền, cớ gì không làm?”
Kỵ tướng gãi gãi đầu, cười khà khà rồi nói: “Thuộc hạ thấy hắn và Triệu Nhữ Thành là bạn cũ, như vậy ở chỗ Vân điện hạ bên kia, ngoài tư chất hơn người ra, sau này có thể là một cánh tay đắc lực, vậy nên...”
“Ngươi hãy nhớ lấy, tuy ta và muội muội đang cạnh tranh, nhưng không phải kẻ thù, Hách Liên Chiêu Đồ ta lại càng không cần dựa vào việc chèn ép người nào để chiếm được ưu thế. May là biểu hiện của muội muội ta càng ngày càng tốt, thế lực càng mạnh, năng lực càng chói mắt. Tương lai ta đăng cơ mới không có chút dị nghị nào.”
Hách Liên Chiêu Đồ quay ngựa lại, nhàn nhạt nói: “Thứ ta muốn tranh, há chỉ có một vị trí đó?”
...
...
Khương Vọng không quan tâm kế hoạch vĩ đại của người khác.
Chỉ là hắn nhạy bén cảm giác được kỵ binh Vương Trướng gặng hỏi lai lịch của mình kia, thân phận của hắn không hề đơn giản.
Hắn cũng chẳng muốn chơi trò ta đoán ngươi đoán gì gì đó, đi là được.
Đối phương có thân phận gì, có tâm tư thế nào, hắn đều không nghĩ đến.
Tôn chỉ đầu tiên trong chuyến đi này của hắn là không tự tìm phiền phức.
Triệu Nhữ Thành đã không có ở Mục quốc, lại không tiện đến gần chiến trường, vậy hắn cũng chỉ có thể từ bỏ. Trực tiếp đi vòng qua Khúc quốc, tiếp tục hành trình đi tới Huyền Không Tự.
Thảo nguyên có phong cảnh thảo nguyên, mà hắn cũng có lộ trình riêng của mình.
Một tấm áo choàng, một bộ ma y, một trượng đầu rồng, từ ban ngày đến đêm hôm khuya khoắt.
Đêm trên thảo nguyên tĩnh mịch yên ả, không có gì chắn giữa đất trời, trăng sao đều sáng sủa tươi đẹp.
Khương Vọng nhìn lên trời, cảm nhận nơi mà bản thân đang hướng về.
Hắn đã trở thành Thiên Phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể xây dựng Tinh Quang Thánh Lâu, có thể ở trên bầu trời xa xôi, hướng về vạn vật phát ra “âm thanh” của bản thân...
Từ một góc độ nào đó mà nói, hắn cũng có thể đắp nặn một ngôi sao trong thiên hà vô tận.
Cảm giác khao khát đuổi theo một nơi nào đó xa xôi như vậy quả thực khiến người ta bứt rứt ruột gan.
Nhưng hắn cũng chỉ có thể chịu đựng.
Ở phía dưới Ngũ phủ cùng diệu, Ngũ Phủ Hải đã khôi phục được tương đối, hiện tại hắn thăm dò gian phòng trong Nội Phủ của đệ ngũ Nội Phủ, tìm kiếm bí tàng, tự nhận biết chính bản thân mình.
Chỉ khi Thiên Phủ đạt tới viên mãn, đạt tới trạng thái cực thịnh mới có thể xây dựng Tinh Lâu của bản thân. Hiện tại hắn có đủ tư cách để theo đuổi những thành tựu đỉnh cao hơn nữa.
Ngồi tĩnh tọa dưới bầu trời thảo nguyên tươi đẹp, tâm thần Khương Vọng tách ra, tiến vào trong Thái Hư huyễn cảnh.
Những lợi ích mà Trọng Huyền Thắng muốn trong mấy ngày này cuối cùng cũng đến.
Trong không gian tinh hà, hai người vẫn ngồi đối diện nhau.
Trọng Huyền Thắng tung ra hai thẻ ngọc, bộ mặt kiêu căng: “Thần hồn đạo thuật cấp giáp thượng phẩm, ‘Ngũ Thức Địa Ngục’. Bí thuật quốc gia ‘Nộ Hỏa’ cấp Giáp trung phẩm, là một hệ với Đố Hỏa mà trước kia huynh học qua, quan hệ mật thiết, bổ sung cho nhau.”
“Thế nào?” Hắn ta hỏi: “Hài lòng không?”
Hai đạo thuật này quả thực vô cùng thích hợp!
Đố Hỏa vốn là cấp Giáp hạ phẩm, ngưỡng cửa tu hành chỉ là Đằng Long cảnh, trong trận chiến mà hiện tại Khương Vọng đang trải qua, căn bản là không thích hợp, nhưng Khương Vọng sẽ không quên sự tinh diệu của đạo thuật này.
“Nộ Hỏa” và “Đố Hỏa” này thuộc cùng một hệ, phẩm cấp lại cao hơn một bậc, lấy cảnh giới tu hành hiện tại của Khương Vọng mà nói thì chính là dùng chung.
Hơn nữa có “Đố Hỏa” ở phía trước đặt nền tảng, việc làm chủ và sử dụng “Nộ Hỏa” sẽ không quá phức tạp.
Lấy cảnh giới tu vi của Khương Vọng hiện tại, không nên tốn quá nhiều tâm sức vào đạo thuật Giáp đẳng trung phẩm. Trong tình hình đảm bảo tất cả phẩm chất thì càng nắm vững càng tốt.
Mà Giáp đẳng thượng phẩm “Ngũ Thức Địa Ngục” thì lại càng kinh ngạc. Đạo thuật mà hiện tại Khương Vọng có thể nắm trong tay, trừ đạo thuật bản thân tự nghĩ ra, đại khái cũng là đạo thuật ở phương diện thần hồn.
Linh lực của hắn hơn những tu sĩ cùng cấp, từ trước tới giờ cũng không sử dụng quá nhiều phương pháp. Tích lũy cho tới bây giờ, cũng chính là một môn Càn Dương Chi Đồng, một nửa Đơn Kỵ Nhập Trận Đồ cắt đi từ chỗ Hạng Bắc
Có thêm “Ngũ Thức Địa Ngục” như hổ mọc thêm cánh.
“A Thắng.” Khương Vọng chân thành nhìn hắn ta, đưa tay nhận lấy hai thẻ ngọc: “Huynh chu đáo quá!”
Có thể nói hai môn đạo thuật này hoàn toàn phù hợp với trạng thái hiện giờ của Khương Vọng, còn có lợi với triều đình Tề quốc, còn đạt tới trình độ “thiết kế riêng”, quả thực tốn không ít tâm tư.
Trọng Huyền Thắng liếc nhìn hắn một cái, cười lạnh: “Nếu huynh đã chân thành như vậy, vậy thì nên nắm tay ta chứ không phải công pháp.”
“Bây giờ nắm cũng không muộn mà.” Khương Vọng tươi cười thò tay về phía trước, lại bị tên béo kia hất ra.
“Huynh nằm mơ đi! Cho rằng Thập Tứ nhà ta không có ý kiến sao hả?”
Khương Vọng:?