“Phải rồi.” Trong đình Tinh Hà , Trọng Huyền Thắng nói: “Lúc huynh đi Huyền Không Tự, nhớ đừng đi qua Tinh Nguyệt Nguyên.”
Khương Vọng cau mày nói: “Vì sao?”
Không có lý do nào để hắn không tới Tinh Nguyệt Nguyên, hắn còn muốn nói chuyện phiếm cùng Quan Diễn đại sư, Chích Hỏa Cốt Liên cũng cần tích lũy tinh lực.
“Bên kia sẽ có động tĩnh lớn đấy.” Trọng Huyền Thắng chỉ nói một câu này, liền không nói gì nữa.
Xem ra đã liên quan đến chuyện cơ mật của Chiến Sự Đường.
Nói một cách nghiêm ngặt, quan phẩm, vị trí hiện tại của Khương Vọng cũng có tư cách được biết những chuyện cơ mật, nhưng dù sao hiện tại hắn cũng đang một thân một mình ở bên ngoài.
Thân là tướng môn đệ tử, điểm giác ngộ này Trọng Huyền Thắng vẫn phải có.
Khương Vọng nghĩ một chút về điều kiện địa lý của Tinh Nguyệt Nguyên, còn cả bố cục của Tây Tượng quốc và Đông Húc quốc, liền đại khái cũng có thể đoán được một ít.
Tề - Cảnh trong lúc đàm phán xem ra không hề thuận lợi...
Là Tề quốc quá cứng rắn, hay là Cảnh quốc quá tự phụ? Chẳng lẽ Cảnh quốc thật sự chuẩn bị cho trận chiến? Lấy sức một nước, chống lại hai thế lực bá chủ cùng một lúc?
Khương Vọng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta đi vòng đến cả ngàn dặm, vì quốc sự mà mai danh ẩn tích, chịu cảnh khốn khó, đến Tinh Nguyệt Nguyên còn phải đi đường vòng... Cấp trên có nên bồi thường chút gì đó không?”
Trọng Huyền Thắng khiếp sợ nhìn hắn.
“Ha ha, đùa chút thôi.” Khương Vọng cười gượng.
“Vậy mà huynh còn đùa rất nghiêm túc.” Trọng Huyền Thắng không nóng không lạnh nói.
“Không đến thì không biết phong cảnh trên thảo nguyên rất đẹp.” Khương Vọng nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Ta nhìn thấy Vương Đình chí cao từ phía xa, vô cùng to lớn!”
Trọng Huyền Thắng thuận theo lời hắn: “Thế nào, nghĩa đệ kia của huynh, vậy mà lại không mang huynh tới đi dạo trong Vương Đình chí cao kia sao?”
“Đệ ấy đang ở thành Ly Nguyên.” Khương Vọng nói.
Trọng Huyền Thắng cho dù mưu kế cao hơn nữa, Khương Vọng cho dù thiên phú chiến đấu đáng sợ, thì trong ván cờ của các nước bá chủ, bọn họ cũng chỉ là một con cờ trong đó, thậm chí còn không phải là một con cờ có thể thay đổi thế cục.
Có rất nhiều chuyện không thể can thiệp được.
Vấn đề này không nên tiếp tục nói tới, vậy nên Trọng Huyền Thắng đi vòng: “Chợt nhớ ra một chuyện, lần trước huynh nói đến Cố Sư Nghĩa, gần đây ta mới tìm được ra tình báo về ông ta, chẳng tìm được ra gì cả. Dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, suýt nữa thì quên!”
Trong khoảng thời gian này, đầu tiên hắn ta phải giúp Khương Vọng gột rửa ô danh phản quốc, không dễ dàng gì mới có thể đánh ngang tay với Trương Vệ Vũ rồi thắng một cách oanh oanh liệt liệt. Ngay sau đó Khương Vọng lại xảy ra chuyện, chỉ có một phong thư gấp, chỉ có một câu nói truyền tới.
Chuyện liên quan đến Triệu Huyền Dương của Cảnh quốc, vừa nói chính là tội lớn thông ma.
Hắn lại muốn dò xét tình hình, lại muốn tích cực hoạt động, thúc đẩy thái độ cứng rắn giữa Tề quốc và Cảnh quốc. Đợi khi Khương Vọng thoát thân, lại muốn giúp Tề quốc đàm phán được nhiều lợi ích... Nếu giữa Tề quốc và Cảnh quốc có động tĩnh gì lớn, chính là lúc các tướng môn thế gia như gia tộc Trọng Huyền phát huy sức mạnh của mình. Hắn thân là con trai trưởng của Trọng Huyền gia cũng phải vì chính bản thân mình mà nỗ lực giành được lợi thế...
Vô số chuyện lớn chuyện nhỏ như vậy, quả thực là vô cùng bận rộn.
Quả thực Khương Vọng cũng có chút xấu hổ, vô cùng nhiệt tình nói: “Thắng huynh, vất vả cho huynh rồi!”
“Ôi.” Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi: “Gần đây lưng đau quá, cũng không biết có phải là vất vả quá mức hay không nữa...”
Khương Vọng ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Chuyện nhà của huynh và Thập Tứ, làm sao ta quản được...”
“Nghĩ gì vậy hả!” Trọng Huyền Thắng vỗ một cái lên bàn đá, giận không kìm được: “Đều là vì chuyện của huynh mà bận tối mặt tỗi mũi!”
“Vậy huynh nhất định phải thử một chút kỹ thuật xoa bóp độc quyền của ta rồi!” Khương Vọng quả quyết đứng dậy, vòng ta phía sau Trọng Huyền Thắng, ân cần bóp bóp vai: “Hoàng Xá Lợi có cái gì mà Nhị Thập Tứ Thủ, lúc ta giao thủ học lỏm được hai chiêu, để huynh thả lỏng thả lỏng gân cốt, khiến huynh toàn thân thư thái!”
Hoàng Xá Lợi nếu như biết Cứu Độ Thế Nhân Nhị Thập Tứ Thủ của nàng ta bị Khương Vọng dùng để bóp vai cho người khác, nhất định phải cầm chắc Hàng Ma Xử, không đập nát xương ngón tay của một vị họ Khương nào đó thì không được.
“Không được! Không được!” Trọng Huyền Thắng giả bộ ngăn cản nói: “Trọng Huyền Thắng ta có tài đức gì mà lại được thiên hạ đệ nhất Nội Phủ bóp vai, đấm lưng cho đây?”
Khương Vọng rất hiểu chuyện mà đấm lưng cho Trọng Huyền Thắng : “Phải được! Nhất định phải được! Mỗi ngày Thắng ca huynh đều lao tâm khổ tứ, bận tâm lo nghĩ, nhất định phải chú ý thân thể. Mấy chục cân thịt này của huynh là hiện thân cụ thể của trí tuệ, là báu vật của Tề quốc, tuyệt đối không thể bị tổn hại chút nào. Làm ơn hãy bảo trọng!”
Trọng Huyền Thắng hài lòng hừ một tiếng: “Ta vừa nói đến đâu rồi?”
“Cố Sư Nghĩa.” Khương Vọng nhắc nhở. “Cố Sư Nghĩa này ấy à, chính là đệ nhất cao thủ của Trịnh quốc.”
Trọng Huyền Thắng hết sức hưởng thụ, bộ dạng uể oải nói: “Người này hào hiệp trượng nghĩa, có tiếng hào hiệp trong thiên hạ.”
“Ông ta quả thật xuất thân từ dòng chính của hoàng thất Trịnh quốc, nhưng không hề hứng thú với hoàng vị, không vào quan đạo, đối với tài nguyên hoàng thất cũng không tranh không đoạt. Thuở nhỏ liền độc hành thiên hạ, đánh kẻ mạnh, giúp kẻ yếu, có danh tiếng không hề tầm thường.
Đổi tên mình thành Cố Sư Nghĩa, là lấy nghĩa vi sư.
Năm đó phụ thân ông ta bệnh tình nguy kịch, muốn truyền ngôi cho ông ta, ông ta lại không chịu nhận chỉ dụ. Nói mình chỉ có một kiếm độc hành, lại không có năng lực đảm đương xã tắc.'Trên có huynh trưởng, dưới có hiền chất, ta sẽ không nhận’. Nguyên văn đại khái là như thế.
Sau khi tân hoàng lên ngôi, ông ta một mình đi khắp nơi một mình, chính là để tránh có người lấy ông ta làm ẩn ý. Đợi sau khi tân hoàng củng cố quyền lực, ông ta mới bằng lòng trở về nước.
Ông ta không dùng chút tài nguyên nào của hoàng thất Trịnh quốc, chỉ dựa vào chính bản thân mình nhưng cũng tu thành chân nhân đương thời, quả thực là kỳ nam tử hiếm thấy trên thế, thiên tư trác tuyệt, một mình độc hành. Tính theo bối phận, đương kim hoàng đế Trịnh quốc chính là cháu trai của Cố Sư Nghĩa.
Có điều tuy ông ta là đệ nhất cao thủ của Trịnh quốc nhưng cơ bản lại chẳng quan tâm chuyện gì. Đã không nhận phong tước của hoàng đế Trịnh quốc, cũng không bị nước khác chiêu dụ. Hàng năm du đãng bên ngoài, chơi đùa chốn phong trần. Sau mười tám năm, mới lại trở về ở một thời gian ngắn.”