Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1964 - Chương 1964: Thành Môn Thất Hỏa

Chương 1964: Thành môn thất hỏa

Cứ mặc áo gai đội đấu bồng đến cửa chắc chắn sẽ không ai để ý đến. Nhưng tình trạng hiện tại của hắn là mất tích, không tiện công khai thân phận.

Khương Vọng đi vòng vo suốt nửa ngày trong địa phận Huyền Không Tự, cuối cùng gặp được một cậu nhóc tương đối cơ linh.

Hắn ngăn thằng nhóc lại, đang muốn mở miệng.

Thằng nhóc đột nhiên xoay người bỏ chạy.

Khương Vọng ngẩn tò te, chợt ý thức được trang phục áo gai đáu bồng đây của mình quả thực không giống người tử tế.

Nghĩ bụng trong địa phận Huyền Không Tự này đều là người bình thường, chắc chẳng ai nhận ra mình đâu.

Hắn bèn cởi đấu bồng, thu gậy đầu rồng, một lần nữa tìm kiếm mục tiêu. Lần này, gặp được một cậu nhóc dáng dấp thanh tú, bèn hỏi với một giọng nói hết sức ôn hòa: “Tiểu bằng hữu, giúp ta một chuyện, được không?”

Hắn lấy ra một khối bạc vụn lắc lắc trong tay: “Chạy một chút thôi, số bạc này là của ngươi.”

Không ngờ đứa bé này lại chắp tay thi lễ với hắn: “Ngài có việc gì thì cứ nói, ta không cần bạc.”

“A?” Khương Vọng ngẩn ngơ: “Vì sao?”

Cậu bé có vẻ rất chân thành trả lời: “Ta nguyện làm việc thiện một ngày.”

Không hổ là đất của Huyền Không Tự, thánh địa của Phật môn!

Xem đôi mắt thanh tịnh của đứa nhỏ này mà xem, Khương Vọng nhìn cũng phải hổ thẹn!

Làm một người sắp trưởng thành, gần như hắn đã thích ứng dùng lợi ích để suy tính vấn đề, lại quên nhân chi sơ… không cần làm chuyện gì cũng cần báo đáp.

“Là ta tục khí, suýt nữa đã ô nghiễm tâm thanh tịnh của tiểu hữu.” Khương Vọng chắp tay đáp lễ, ôn hòa nói: “Vậy xin hỏi ngươi có thể giúp ta tới sơn môn Huyền Không Tự, tìm một vị hòa thượng pháp hiệu Tịnh Lễ không? Chỉ cần nói với hắn là ta đang ở đây chờ là được.”

“Nếu ngài ấy hỏi ta ngươi là ai, ta nên nói thế nào?” Cậu nhóc hỏi.

Khương Vọng đáp: “Cứ nói là người hẹn mời hắn ăn cơm vào ngày chín tháng tám.”

Cậu nhóc gật gật đầu, xoay người chậm rãi chạy đi.

Là thánh địa Phật môn, Huyền Không Tự không thuộc sở hữu của hai nước nhỏ như Húc, Tượng.

Nhưng địa phương mà Khương Vọng đang đứng, là bên ngoài Huyền Không Tự, cách sơn môn không xa.

Ước chừng sau một canh giờ, đại khái chủ yếu là thời gian khách tăng xin chỉ thị, Tịnh Lễ đầu trọc bóng loáng ôm cậu nhóc báo tin bay nhanh tới.

“Tiểu sư đệ!” Từ thật xa hắn ta đã ngạc nhiên hô lên: “Đệ tới thăm ta rồi sao?”

Khương Vọng vội vàng ra dấu im lặng.

Bay đến gần, cậu nhóc trong ngực Tịnh Lễ hơi kinh ngạc hỏi: “Đại ca ca, ngươi vẫn chờ ở đây sao? Sao không tìm nơi nào đó mà ngồi một chút?”

“Chúng ta đã nói là chờ ở đây mà.” Khương Vọng cười cười đưa ra một cái túi giấy cho cậu bé: “Ngươi đã vất vả rồi, ta mua một chút bánh ngọt hoa quả mời ngươi ăn.”

Cậu bé khoát tay muốn từ chối.

Khương Vọng vội nói thêm vào: “Không phải là thù lao đâu, là quà vặt ta mời bằng hữu thôi. Ngươi làm việc giúp ta, ta mời ngươi ăn cái gì đó, cái này gọi là có qua có lại.”

Cậu bé quay đầu nhìn Tịnh Lễ một cái. Chung quy vẫn là thánh tăng Huyền Không Tự đáng tin hơn.

Tịnh Lễ trang nghiêm mỉm cười nói: “Đây cũng là duyên phận, không cần từ chối.”

Cậu bé nghe vậy mới nhận lấy túi giấy, nói với Khương Vọng: “Cám ơn đại ca ca.”

Khương Vọng đáp lễ lại, nhìn đứa bé ôm túi giấy nhẹ nhàng rời đi, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.

Trẻ con có đôi khi giống như một cái gương vậy, ngươi soi vào cái gương này, có thể nhận ra mình đã thay đổi.

“Oa oa oa” Bỗng nhiên có tiếng khóc vang lên gần đó.

Khương Vọng nghiêng đầu lại, Tịnh Lễ mới vừa rồi còn bộ dáng thánh tăng lúc này đã khóc không thành tiếng. “Tiểu sư.. sư đệ, chúng ta, bây giờ chúng ta không có sư phụ!”

Khương Vọng quá đỗi sợ hãi, trái tim đau nhói, mũi chua chua: “Khổ Giác đại sư thế nào?”

Tịnh Lễ lệ rơi đầy mặt: “Sư phụ… sư phụ ngài… đi rồi!”

“Đi thế nào?” Khương Vọng vừa sợ vừa giận, vừa khổ sở vừa xấu hổ day dứt: “Có phải đám tặc nhân Cảnh quốc kia không?”

“Từ.. từ bỏ sơn môn!” Tịnh Lễ thút thít nói.

Tiểu hòa thượng thanh tú nước mắt như mưa, Khương Vọng bên cạnh mãi chẳng nói được lời nào.

Tịnh Lễ ngơ ngác thất thần một lúc lâu, trước mặt người khác hắn ta vẫn phải miễn cưỡng vui cười, trước mặt tín đồ phải giữ dáng vẻ trang nghiêm, thật vất vả mới gặp được tiểu sư đệ của mình, kìm nén không nổi, buồn bã vô cùng.

Mà Khương Vọng chỉ đang nghĩ… người này còn có thể khỏe mạnh trưởng thành đến nay cũng thực sự là phúc duyên thâm hậu.

Tịnh Lễ khóc thật lâu, khóc vô cùng thương tâm, nhưng chợt phát hiện sắc mặt tiểu sư đệ vẫn bình thản.

Nhịn không được, hắn ta bực bội hỏi: “Tiểu sư đệ, sao ngươi không thương tâm?”

Khương Vọng buồn bã nói: “Ngươi khóc lóc nói cho ta một tin tức từ hơn nửa tháng trước, ta thật sự rất khó mà thương tâm.”

Vì cứu hắn, Khổ Giác lão tăng không tiếc từ bỏ sơn môn, quả thực đã khiến hắn cảm động, bằng không, sau khi thoát khốn, làm sao việc đầu tiên hắn nghĩ đến là liên hệ với Khổ Giác. Nhưng đây đã là chuyện từ tháng Tám rồi…

“Đã qua lâu vậy rồi sao?” Tịnh Lễ thút thít nói: “Nhưng ta vẫn rất khó chịu…”

Khương Vọng hỏi: “Điều gì khiến ngươi khổ sở nhất?”

Tịnh Lễ xẹp miêng nói: “Ta không có sư phụ!”

“Khổ Giác đại sư từ bỏ sơn môn, ngươi sẽ không nhận ông ấy nữa sao?” Khương Vọng hỏi.

“Nhận chứ.” Tịnh Lễ chớp chớp mắt.

Nước mắt rửa đôi mắt hắn ta thịnh tịnh sáng ngời, lông mi vẫn đọng nước khẽ run run.

Nhìn vào, quả thực là một tiểu hòa thượng đáng thương.

Khương Vọng thở dài một hơi: “Vậy không phải ngươi vẫn còn sư phụ sao?”

Tịnh Lễ nhíu mày nghĩ nghĩ một lát, đột nhiên giãn mày, cười nói: “Đúng nhỉ!”

Khương Vọng rất mệt tâm, nhưng không hiểu sao thấy hắn ta cười cũng cảm thấy vui vẻ.

“Ngươi có biện pháp gì liên hệ với sư phụ ngươi không?” Hắn hỏi: “Ta có việc tìm ông ấy.”

“Có! Có một biện pháp liên hệ bí mật!” Tịnh Lễ gật đầu thật mạnh.

Sau đó, hắn ta bắt lấy tay Khương Vọng, nói: “Tiểu sư đệ, đi theo ta.”

Lúc này nghiễm nhiên hắn ta rất có tự giác sư huynh, bay đằng trước, chém gió mở đường.

Khương Vọng có rất muốn nói một câu “Có thể đừng gọi ta là sư đệ được không?” Nhưng hắn biết có nói cũng vô ích, bèn dứt khoát không lên tiếng đi theo hắn ta.

Hai người bay rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến một ngọn núi nhỏ trụi lủi, trên núi chỉ có một tòa miếu hoang.

Hạ dần xuống đỉnh núi, Tịnh Lễ rất vui vẻ nói: “Sư đệ chúng ta về nhà rồi!”

Nhà ư?

Chữ này thật sự rất xúc động.

Bình Luận (0)
Comment