Nhìn ngôi miếu hoang ngạo nghễ trong gió trên ngọn núi kia, Khương Vọng không biết nên nói gì cho phải.
“Nơi này chính là Tam Bảo Sơn!” Tịnh Lễ giới thiệu, kéo Khương Vọng tới ngôi miếu đổ nát: “Đi cùng sư huynh nào.”
Khương Vọng nhìn xung quanh một chút, thực sự không nhìn ra ngọn núi nhỏ này “bảo” chỗ nào. Lại còn tam bảo? Rõ ràng đến một bảo còn không có.
Nghĩ tới đây, Khương Vọng hơi sửng sốt một chút. Bỗng nhiên hắn nhận ra, Khổ Giác, Tịnh Lễ, cộng thêm mình, vừa vặn là ba người, chẳng lẽ “tam bảo” này….
Hắn cắn răng, cảm thấy lạnh run từng trận.
Ngọn núi thực sự rất nhỏ, mới nhìn vài vòng hắn đã bị Tịnh Lễ kéo vào ngôi miếu hoang.
Một tòa miếu hoang nho nhỏ cũng chia làm hai điện trước sau.
Tịnh Lễ đưa hắn đi dạo quanh một vòng, phấn khởi bừng bừng giới thiệu.
Tiền điện có một tôn tượng Phật gỗ đã mờ hết khuôn mặt, không có chút hương hỏa nào.
Hậu điện chỉ có một cái giường bằng ván gỗ, ngoài ra không có vật gì khác.
“Tới đây, ngồi!” Tịnh Lễ vỗ cái giường ván, nhiệt tình mời.
“A, không cần.” Khương Vọng nói: “Liên hệ với Khổ Giác đại sư đi đã, ông ấy ở bên ngoài… rất vất vả.”
Từ trước tới nay Tịnh Lễ rất thương sư phụ, nghe vậy lập tức đứng dậy, suỵt một tiếng với Khương Vọng, thì thào nói: “Đừng làm ra tiếng động gì.”
Khương Vọng dùng ánh mắt thể hiện nghi vấn.
Tịnh Lễ rất lén lút nói: “Ông ấy… hiện giờ đã từ bỏ… Huyền Không Tự, chúng ta… liên hệ…. với ông ấy, phải lén lút… một chút….”
Thật sự là đủ lén lút mà!
Khương Vọng cực kỳ im lặng.
Ngươi mang một cái đầu trọc sáng loáng nghênh ngang bay đi tìm ta, vừa thấy đã lớn tiếng hô to “tiểu sư đệ”, nào có dáng vẻ trộm vụng chứ?
Nếu ta không kịp ngăn ngươi lại, chỉ sợ không có ai trong Huyền Không Tự không biết ta đến rồi.
Tịnh Lễ cũng chẳng để ý nhiều lắm, dặn dò tiểu sư đệ vài câu thì nhấc ván giường lên.
Đằng sau ván giường kia.
Không ngờ có khắc một vòng trận văn tinh vi, vừa hiện ra đã thấy hư ảnh mờ ảo, vừa như rồng lại tựa như voi.
Tịnh Lễ nghiêm túc lên, dáng vẻ trang nghiêm, tay phải bóp pháp ấn, bảo quang nổi lên, in xuống.
Giữa vòng trận văn kia, bảo quang như nước, nổi lên một vòng gợn sóng.
Đây chính là cái gọi là “biện pháp liên hệ bí mật”?
Nằm dưới ván giường của ngươi sao?
Khương Vọng phát hiện, với Tịnh Lễ trước mặt mình đây thì không có gì đáng để kinh ngạc.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, giấu sau ván giường trên ngôi miếu hoang trên ngọn đồi trọc thế này, quả thực có thể tính là bí ẩn.
Khương Vọng vẫn đang lẳng lặng tìm lý do cho Tịnh Lễ, một âm thanh đã vang lên: “Có chuyện gì?”
Là giọng của Khổ Giác.
Chỉ thấy bảo quang trên ván giường kia đã tụ lại thành một mặt kính tròn, khuôn mặt vàng vọt của lão tăng ở ngay chính giữa.
Hình như ông ta đang ngồi trên một đỉnh núi, bên cạnh có một cái cây, bộ dáng có vẻ rất có thần khí, đại đại liệt liệt nói: “Ta đang tìm sư đệ ngươi đấy! Rất bận rộn!”
Dừng một chút, ông ta hỏi: “Sau khi ta từ bỏ sơn môn, đám lừa trọc kia có làm khó ngươi không?”
Bởi vì nguyên nhân thị giác, ông ta không chú ý đến Khương Vọng đang ngồi cạnh, chỉ chăm chú đánh giá ái đồ Tịnh Lễ.
Khương Vọng nhìn thấy ông ta, thấy giữa hai đầu lông mày ông ta không thể che giấu được vẻ mỏi mệt.
“Lão… không có.” Tịnh Lễ nói: “Nhưng đám lừa con thì có mấy đứa.”
“Lẽ nào lại như vậy!” Lão tăng mặt vàng trong bảo quang viên kính trừng mắt: “Ngươi làm thế nào?”
Tịnh Lễ hòa thượng nhếch miệng cười nói: “Đều đã bọc túi, đã đánh gậy!”
“Tốt! Có tuệ căn!” Khổ Giác lớn tiếng khen: “Không hổ là đồ nhi ngoan của Khổ Giác ta!”
Tịnh Lễ hòa thượng cười, sau đó lại bẹp miệng mếu: “Thế nhưng người không cần con nữa phải không?”
“Đứa nhỏ ngốc này, nói ngớ ngẩn gì thế?” Lão tăng mặt vàng nhìn hắn ta chằm chằm, nói: “Ta lại hỏi ngươi, trên dưới Huyền Không Tự, ai anh minh thần võ nhất, ai đức cao vọng trọng nhất?”
Tịnh Lễ hòa thượng chần chừ hỏi: “…sư phụ?”
“Tự tin một chút, bỏ cái giọng nghi vấn đi!” Lão tăng mặt vàng mắng văng nước miếng tung tóe: “Ngươi chỉ nói sự thật thôi!”
Lúc này Tịnh Lễ hòa thượng đã hoàn toàn quên chuyện sư đệ rồi, chỉ ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Lão tăng mặt vàng thở dài một hơi, ưu sầu nói: “Ôi, sư phụ ngươi chói mắt như thế, nếu không đi, tương lai con làm sao cạnh tranh được vị trí phương trượng? Con lấy cái gì so với sư phụ đây? Từ đầu đến chân con cũng không sánh bằng ta mà! Con hiểu chưa?”
Tịnh Lễ lắc đầu: “Không hiểu lắm.”
“Đứa nhỏ ngốc này, sư phụ làm vậy đều là vì con đó. Để vị trí phương trượng tương lai cho con, ta không thể không từ bỏ sơn môn. Trong mấy đồ đệ, sư phụ thương con nhất, con phải nhớ kỹ sư phụ tốt thế nào, hiểu chưa? Sau này làm phương trượng phải hiếu kính nhiều hơn! Xá Lợi Tử gì đó, trộm nhiều…. chia mấy viên cho ta!”
Lão hòa thượng lừa tiểu hòa thượng quá đáng lắm rồi.
Khương Vọng thật sự không nghe nổi nữa, mấu chốt là, hai tên đầu trọc một già một trẻ này nói chuyện dở hơi mãi thế biết đến lúc nào mới đến lượt mình?
Cho nên, hắn bèn chủ động bước ra: “Ta có thể nói vài câu không?”
Lão tăng mặt vàng trong kính tròn ngẩn tò te.
Qua bảo quang viên kính, ông ta nhìn thấy Khương Vọng ở bên này.
Ông ta chớp chớp mắt, rồi lại nhìn Khương Vọng.
Đột nhiên nhếch môi cười, lộ ra hàm răng vàng còn dính mấy cọng rau.
“Tiền... Đại...” Khương Vọng đổi hết mấy lần xưng hô, cuối cùng cũng chỉ có thể nói: “Ngài thế nào rồi?”
Đã từng không quản vạn dặm lao tới Trường Hà, đại chiến một trận với Trang Cao Tiện để cứu mạng hắn. Lần này lại không ngại cho dù có bị trục xuất khỏi Huyền Không Tự cũng nhất quyết truy kích Triệu Huyền Dương dưới áp lực của Cảnh quốc, cứu Khương Vọng hắn khỏi thế cục nguy hiểm. Mặc dù lão đã không thể đuổi kịp, nhưng nếu không phải Triệu Huyền Dương cảm nhận thấy sự truy đuổi của Khổ Giác thì hắn ta cũng sẽ không đi tới Thượng Cổ Ma Quật, Khương Vọng cũng sẽ không thể có cơ hội để tự cứu lấy chính mình...
Ân tình sư đồ từ xưa đến nay bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi.
Phần tình nghĩa này quá sâu nặng, hắn thật sự không biết phải hổi báo như thế nào!
Đã thế vị này lại còn là một vị Chân Nhân hiện thế phong trần ham chơi, mà hắn chỉ là một tu sĩ Nội Phủ nhỏ nhoi, hắn có thể làm được cái gì đây?