Tạm không đề cập đến sự nghi hoặc của Thần Tị Ngọ.
Khương Vọng lại lần nữa gọn gàng linh hoạt thua trận khiên chiến phúc địa, rơi xuống phúc địa xếp thứ 48 Chương Long Sơn.
Đây vốn là một chuyện trong dự liệu, ngược lại không có gì đáng nói.
Duy chỉ có sự xuất hiện của Thần Tị Ngọ, cuối cùng cũng khiến cho Khương Vọng có chút nhận biết đối với tầng thứ sức mạnh khiêu chiến phúc địa của Thái Hư Huyễn Cảnh. Bởi vì mỗi lần đều là một bên bạo hành, nên hắn đúng là không biết rốt cuộc những đối thủ kia mạnh đến mức nào.
Thần Tị Ngọ có thể tham gia vòng dưới ba mươi tuổi không giới hạn cảnh giới của Hoàng Hà Chi Hội, hơn nữa còn đoạt được vị trí tham gia vòng chung kết, cho thấy hắn ta đã là thiên kiêu trong thiên hạ. Người đó trong danh sách phúc địa, chiếm vị trí thứ 48. Bởi vậy cũng có thể đại khái biết được rằng, những người xếp hạng cao hơn, đều là những quái vật.
Thực lực của Thần Tị Ngọ, so ra thì không bằng Triệu Huyền Dương.
Đồng dạng đối mặt với thế công thần hồn của Khương Vọng, Triệu Huyền Dương ứng đối rõ ràng càng ung dung tự nhiên hơn. Mặc dù cũng là bởi Khương Vọng hiện tại đã mạnh hơn trước đây, nhưng cũng có thể là do Thần Tị Ngọ cẩn thận hơn khi đối mặt với những đối thủ khiêu chiến phúc địa, nhưng theo cảm nhận của Khương Vọng, vẫn là Triệu Huyền Dương có sức thống trị hơn.
Bởi vậy, hắn không khỏi nghĩ đến, quá trình bản thân từ phúc địa Động Chân Khư rơi xuống Chương Long Sơn này, đã từng gặp phải Triệu Huyền Dương hay chưa? Người kia có tham gia Thái Hư Huyễn Cảnh hay không? Là dùng thủ đoạn ẩn danh, hay là ở trong những lần khiêu chiến mà hắn đã bỏ qua kia?
Còn về một loại khả năng khác…Xếp hạng cao hơn so với Động Chân Khư, Khương Vọng không cho là vậy.
Hơn nữa sau khi khắc khổ nghiên cứu Diễm Hoa Phần Thành, hắn lại càng hiểu được sự thiên tài và cường đại của Tả Quang Liệt.
Lúc y bỏ mình, đã đủ thực lực để khiến tầng thứ Thần Lâm cảnh cũng phải ngưỡng vọng.
Sau khi chấm dứt khiêu chiến phúc địa, Khương Vọng suy nghĩ một chút, viết một phong thư cho Tả Quang Thù, báo bình an, cũng mời đối phương tạm thời giữ bí mật, không nên cho người khác biết.
Bây giờ trở lại Đông vực, được cho là an toàn, mới có thể lo lắng tới những chuyện này.
Về phần liên hệ với Ninh Kiếm Khách thường trú bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh, ngược lại không đáng nhắc đến, giữa bọn họ chỉ có giao tình luận kiếm, không tồn tại sự tín nhiệm.
Đợi đến khi cuộc đàm phán giữa Tề Cảnh chấm dứt, hắn vẫn sẽ nguyện ý thường luận bàn với Ninh Kiếm Khách, đó cũng là một đối thủ kiếm thuật vô cùng tốt, là một thiên tài kiếm đạo…
Không hơn.
Cuối cùng hóa ra một con Vân hạc, nói sơ lược tình trạng của mình rồi để nó bay về Vân quốc. Bởi vì Vân hạc tương đối thiếu tính an toàn, nên hắn cố ý nói mơ hồ một chút. Nhưng có lẽ Diệp đạo hữu vẫn có thể hiểu được.
Những ngày tiếp theo, trôi qua trong quá trình tu hành.
Cùng thưởng thức một số món ăn ngon của Chiêu quốc, tiếc là những món đặc sản không nhiều lắm, những món ăn được ưa thích nhất ở đây, đều là món ngon của Tề quốc.
Ngay cả món ăn cũng được sùng bái!
Nguyên nhân của chuyện này, đều là bởi thủ đoạn Xuân Phong Hóa Vũ của Yến Bình Tề quốc, giống như kế sách “hòa diệt” đối với Dương quốc.
Lúc ở Tề quốc, bởi vì Yến Bình đã cáo lão, ẩn cư ở bối quận, không còn… quan tâm đến quốc sự nữa… Khiến cho người ta không có quá nhiều ấn tượng. Biết rằng lão nhân gia rất lợi hại, nhưng cũng không biết lợi hại đến mức nào.
Mà những ảnh hưởng của Yến Bình đối với quốc gia, lại có thể khắc sâu cảm nhận về sự đáng sợ của vị tiền Tể Tướng Yến Bình này của Tề quốc. Lúc ông ta hoạch định phương lược, thời gian chính là bạn của Tề quốc. Thời gian càng dài, thì địa vị bá chủ Đông vực lại càng vững chắc.
Chẳng trách từ đó đến nay, mỗi khi có ai công kích Giang Nhữ Mặc, đều sẽ không nhịn được nhắc đến một câu, so với trước đây lúc người đó tại vị thì thế nào…
Yến Phủ hiền huynh đúng là một người vừa có tài lại có thế, khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ!
Sau khi cực kỳ hâm mộ xong, lại tiếp tục vùi đầu tu hành.
Mặc dù đã đạt thành Thiên Phủ, đã hoàn toàn xứng đáng với danh xưng đệ nhất Nội Phủ, Khương Vọng vẫn tiếp tục khổ tu, không ngừng tiến về vị trí càng mạnh hơn.
Thiên Phủ cũng có cực hạn, chẳng qua cực hạn kia… Ai có thể định nghĩa được?
Người xưa có thể định nghĩa, người thời nay sao lại không thể?
Nay tất thắng xưa!
Sau khi tu hành trọn bảy ngày, cũng chính là ngày 23 tháng 9 năm 3919 theo đạo lịch.
Ngày đó, Khương Vọng vừa mới chấm dứt khóa muộn, giường của hắn.
Không có bất cứ dấu hiệu nào, không bị bất kỳ sức mạnh nào tác động, vô cùng tự nhiên tan biến.
Bởi vậy lại càng thấy quỷ dị.
Khương Vọng đương nhiên sẽ không bị ngã, nhưng mà cảm giác không tốt lắm.
Bởi vì lúc hắn nhảy ra khỏi giường, rơi xuống sàn nhà, sàn nhà cũng bị sụp xuống.
Hắn ở tầng hai của khách điếm, ván gỗ rạn nứt cũng vì vậy mà trực tiếp rơi xuống phòng ở tầng một.
Hù dọa một đôi uyên ương khỏa thân đang quấn quýt trên giường, lớn tiếng thét chói tai.
Khương Vọng tiện tay nâng tất cả ván gỗ, bàn ghế… tất cả vật dụng trong phòng tầng hai rơi xuống bên dưới lên, đặt ở một góc phòng. Lại khoát tay, hạ vải mành xuống, giúp đôi uyên ương kia che lại cảnh xuân.
Sau đó nâng bước đi ra ngoài, chống tay lên cửa…
Cánh cửa lâu năm chưa tu sửa kia, vậy mà lại cũng ầm ầm ngã xuống!
Cánh tay đang đẩy cửa của Khương Vọng, cũng vì vậy mà dừng giữa không trung.
Liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì chắc chắn không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Là đang đang nhằm vào hắn?
Lại làm sao có thể phát hiện ra ta?
Khương Vọng tự hỏi những ngày qua ở Chiêu quốc, cơ hồ không hề bước ra khỏi cửa, chưa bao giờ trải qua chuyện bộc lộ thân thận. Trong khoảng thời gian này không thể bị phát hiện được, muốn tìm được hắn, cũng chỉ có thể dựa vào những đầu mối trước đó.
Nhưng nếu như có người âm thầm theo dõi hành tung của hắn, hẳn trước đó đã nắm rõ hành tung của hắn, vì sao phải chờ đến tận hôm nay mới ra tay?