Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1972 - Chương 1972: Đến Lúc Trả Tiền Rồi

Chương 1972: Đến lúc trả tiền rồi

Hơn nữa, vô số chuyện “ngoài ý muốn” này, dựa vào thủ đoạn gì? Vì sao không phát hiện ra dao động đạo nguyên, lại không lộ bất kỳ dấu vết nào?

Những điểm nghi vấn này cứ lởn vởn trong lòng, bên trong cánh tay vẫn đang dừng giữa không trung kia của Khương Vọng bỗng nhiên có một vỏ trường kiếm.

Vỏ kiếm được làm từ gỗ Thần Long, cấu tạo cổ sơ, Trường Tương Tư sắc bén cũng đã được rút ra.

Khương Vọng cầm trường kiếm trên tay, bước ra khỏi cửa..

Bất luận là ai, hắn vẫn phải đối mặt. Hơn nữa dưới loại tình huống bị nhắm vào, chuyện “ngoài ý muốn” xảy ra liên tiếp như vậy, hắn không muốn liên lụy người vô tội.

Bên ngoài cửa là hành lang, Khương Vọng nhanh chóng lộn vòng, hắn nghi ngờ nếu như hắn tiếp tục đợi, toàn bộ khách sạn cũng sẽ sụp đổ.

Nhưng đúng lúc đó, trước mặt hắn, đột nhiên xuất hiện một thanh đao nhỏ.

Cây đao nhỏ này có hình dạng và cấu tạo thật quái dị, cách thức nó xuất hiện cũng rất kỳ lạ.

Khương Vọng không cảm nhận được nguyên lực dao động, cũng không biết cách thức mà nó xuất hiện… Là từ đâu bay tới hay là dùng phương thức gì đó xuất hiện, hay là phá vỡ không gian mà đến.

Tóm lại, lúc tầm mắt hắn nhìn đến, cây đao nhỏ này đã xuất hiện trước mặt hắn.

Lộ ra một luồng mùi vị thần bí.

Nhưng chỉ hướng chuôi đao về phía hắn, giống như vẫn chưa có ý đồ tấn công.

Khương Vọng lạnh nhạt nhìn nó, cảnh giác.

Chỉ thấy cây đao nhỏ này hướng mũi đao về phía trước, chỉ về phía một cây trụ hành lang cách đó không xa, giống như bị một cánh tay vô hình tóm chặt, du long tẩu phượng, vụn gỗ bay tán loạn. Cây đao nhỏ này khắc ra một dòng chữ. Từ trên xuống dưới viết…

“Bùa hộ mệnh từng lấy bên đường Lâm Tri, nay trả tiền đi!”

Dư Bắc Đẩu!

Nhìn thấy chữ này, cũng không khó suy đoán ra ngọn nguồn của một loạt những chuyện dị thường.

Nghĩ kĩ thì, mặc dù hôm nay giường sập cửa ngã, lộ vẻ vận khí không tốt lắm, nhưng mà cũng quả thật đều là những chuyện “ngoài ý muốn” không nguy hiểm đến tính mạng, nếu nói là một trò ám toán thì nó lại giống như một trò đùa dai hơn.

Chẳng qua là…

Khương Vọng nhìn thấy chữ này, ý niệm đầu tiên lại là… “Ta không phải đã thanh toán một đao tiền rồi sao?”

Ban đầu đôi bên đã thỏa thuận xong là một đao tiền một cái bùa hộ mệnh, ta mới chịu mua.

Tiền trao cháo múc xong cả rồi, sao bây giờ còn đến thu phụ phí nữa chứ?

Dư Bắc Đẩu dường như cũng biết Khương Vọng sẽ nhớ lại chuyện gì, liền ở trước mặt hắn, sau khi cây đao nhỏ khắc xong một chữ cuối cùng, bỗng nhiên rút đi lãnh quang, rơi xuống, hóa thành một đao tiền, bay lên không trung, bay vào tay Khương Vọng.

Chính là một đao tiền lúc trước của Khương Vọng!

Khó trách lúc trước đã cảm thấy hình dạng và cấu tạo của cây đao nhỏ này kỳ lạ, hóa ra là được biến từ một đao tiền ra!

Khương Vọng cũng vì vậy mà hiểu đại khái, Dư Bắc Đẩu làm sao có thể tìm đến cửa. Hắn tự tay trả một đao tiền, bên trên nó khó tránh khỏi còn xót lại một chút liên hệ. Một thầy tướng số cấp bậc như Dư Bắc Đẩu, nếu muốn động chút tay chân, bắt chút dấu vết thì hoàn toàn có thể khiến cho hắn không thể nào phát hiện.

Mặc dù nhận ra đao tiền, nhưng Khương Vọng quả quyết đưa tay về phía sau, tránh không nhận lấy nó.

Bùa hộ mệnh mà Dư Bắc Đẩu đưa cho hắn đã hoàn toàn biến mất, đao tiền này sao hắn có thể nhận lại được?

Đao tiền vẫn còn nhưng bùa hộ mệnh đã mất rồi!

Khương Vọng khoanh tay né tránh, đao tiền này lại kiên nhẫn, bay quanh nửa vòng, như ong bướm hướng về nhụy hoa, bay về phía tay hắn.

Thanh Vân ấn ký hiện lên rồi biến mất, Khương Vọng tư thái ưu mỹ lộn một vòng, hất nó ra.

Đao tiền lại đuổi theo, Khương Vọng lại trốn… Một người một đao tiền, ở nơi hành lang hẹp dài này, lộn vòng qua lại, bỗng nhiên mờ ảo.

Khương Vọng đến nay vẫn không biết, tấm bùa hộ mệnh mà Dư Bắc Đẩu bán cho hắn, rốt cuộc đã giúp hắn chặn lại thứ gì. Mặc dù theo như lời Trọng Huyền Thắng, giống như thật sự xảy ra chuyện gì đó. Đại khái là một lần nguyền rủa, hoặc một loại tấn công nào đó… Cho nên phải biết ơn.

Nhưng nói đi vẫn phải nói lại… Không phải đã thanh toán một đao tiền rồi sao?!

Chuyện của Dư Bắc Đẩu, há có thể tùy tiện xen vào sao?

Thực lực vốn đã còn lâu mới đủ, người kia còn thường liên quan đến thần linh linh tinh.

Khương Vọng tự biết bản thân chân yếu tay mềm, không chịu dính vào.

Ai ngờ Dư Bắc Đẩu còn muốn tính toán sổ sách gì chứ?

Đao tiền kia thất bại nhiều lần, rốt cuộc hiểu ra gì đó, lại bay đến trước một cây trụ hành lang, tiếp tục khắc ch…

“Coi như giúp ta một việc, thế nào?”

Cũng không nói chuyện trả nợ nữa.

Khương Vọng mặc kệ đối phương có nhìn thấy hay không, nghe xong,, quả quyết lắc đầu nói: “Ngài có việc gì cũng đừng nói, ta không giúp được gì cho ngài cả.”

Đao tiền này dừng một chút, giống như cũng bị hắn làm sáng tỏ, rất nhanh lại tiếp tục khắc chữ: “Ta trả tiền.”

“Đây không phải là vấn đề tiền bạc!” Khương Vọng nói giọng hòa hoãn, áy náy nói: “Xấu hổ quá, ta hiện tại quả thật không tiện, lão nhân gia ngài vẫn nên mời vị cao minh khác thì hơn!”

Đao tiền khắc chữ cực nặng: “Mười nguyên thạch.”

Khương Vọng thực sự không lo lắng nói: “Ta cũng không thiếu tiền…”

Đao tiền quanh quẩn một vòng trên không trung, lại khắc tiếp: “Lại truyền cho ngươi đạo thuật hàng đầu Ngoại Lâu cảnh.”

“Gặp nhau cũng là có duyên!” Khương Vọng đã trước một bước, cười tươi nói: “Có chuyện gì lão nhân gia ngài cứ việc nói, có thể giúp vãn bối tuyệt đối không chối từ!”

Đao tiền vẽ trên không trung một vòng, xóa đi những chữ vừa khắc trên cột trụ hành lang. Cũng không… “đối thoại” với Khương Vọng nữa, tự mình bay ra ngoài.

Khương Vọng nắm thật chặt áo choàng, biết điều đi theo sau nó, đi ngang qua chưởng quỹ khách điếm nghe thấy tiếng động mà vội vàng chạy đến, tiện tay đưa đến một thỏi vàng: “Phiền toái cho ngài rồi, đây là bồi thường cho hư tổn của khách điếm.”

Chưởng quỹ ngơ ngác nhận lấy thỏi vàng, chưa kịp nói gì, người mặc áo choàng gai kia đã đi xa.

Người kia bước chân nhìn như chậm rãi, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, thêm vào đó lại có một loại tiên khí tiêu sái.

Chỉ để lại một câu khẩu âm Lâm Tri, khiến người nghe cảm thấy như tiên nhạc.

Bình Luận (0)
Comment