Trong nháy mắt nó đã cầm lấy chuôi quan đao, thanh quan đao này giống như sống lại, vô cùng linh động. Chẳng qua là đón gió run lên, liền đã bay nhanh chém đến.
Một đao kia giống như giao long ra biển, quấy gió cuốn sóng.
Trực tiếp tách đôi không khí, khí lãng kinh khủng đánh về hai bên vách đá, phát ra tiếng va chạm kịch liệt.
Mà người kia lại trầm mặc.
Ánh mắt của nó lạnh giá, chỉ có sát khí thuần túy chuyển động.
Nó không giống như một con người, mà giống một con rối chuyên dùng để giết người hơn!
Khương Vọng không lùi mà tiến, Trường Tương Tư đã kêu gào ra khỏi vỏ.
Keng~!
Thập niên lạc phách, sinh tử câu cừu.
Một đường thẳng tắp trong thiên địa, vậy mà lại bị xẻ ra một đường.
Quan đao chẻ dọc đến va chạm với Trường Tương Tư, đao phong và kiếm phong va chạm tóe ra tia lửa.
Quan đao run lên, đao phong trong nhất thời run rẩy, ở trong không trung vẽ ra một chữ “Chi”, giống như đầu bếp mổ bỏ, ung dung xé nát kiếm thế.
Khương Vọng thu lại trường kiếm, trong chốc lát bắn ra ngân châm, tạo thành một hình cầu.
Kiếm viên màu bạc, tạo thành một pháo đài tạm thời.
Giữa không trung, hán tử mặc áo giáp Minh Quang kia, vừa mới thu quan đao lại liền đâm đến.
Quan đao hung lệ cực lớn, lại bị nó đánh ra như chủy thủ…
Cực kỳ linh động.
Mũi đao hiện tại đang dừng lại trên kiếm viên màu trắng bạc.
Đinh!
Chỉ phát ra một tiếng va chạm rất nhỏ.
Kiếm viên liền bị giải tán.
Khương Vọng hơi nghiêng đầu, một tia đao phong xẹt qua má trái của hắn, xé gió bay qua.
Kiếm viên mặc dù thất bại, kiếm quang mặc dù tiêu tán, trong “hội binh du dũng”, thân kiếm Trường Tương Tư lại tự mình hành động, đối diện đối thủ.
Giống như một vầng trăng sáng mọc lên, tỏa sáng đêm khuya người chưa ngủ, vừa lúc thăng hoa sau đó Tương Tư kiếm thức.
Minh Nguyệt kiếm đối diện với đối thủ.
Ánh mắt của hán tử mặc áo giáp Minh Quang kia không hề dao động, chỉ nhẹ nhàng đẩy cán đao, hạ cán đao xuống, chém vào ánh trăng, muốn chém vỡ trăng sáng!
Từ lúc bắt đầu đến hiện tại, Khương Vọng đều không cảm thấy đối thủ có sức mạnh cường đại bao nhiêu, hoàn toàn phù hợp với lời Dư Bắc Đẩu nói “chỉ khoảng cấp bậc Nội Phủ”.
Có thể đao của nó chuyển động như rồng bay phượng múa, biến ảo khó lường, giống như múa bút viết thư, tiêu sái tự nhiên. Vốn có thể tìm ra quỹ tích thỏa đáng nhất, “xé” mở kiếm thức.
Là làm tan rã, chữ không phải là chống lại.
Kĩ cận vu đạo!
Khương Vọng nghĩ kỹ xảo kiếm thuật của bản thân cũng đã gần đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh, không hề thua kém Tần Chí Trăn quá nhiều, lúc đối chiến với Ninh Kiếm Khách có kiếm thuật vô cùng cao minh bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh, quả thật cũng có thắng có bại.
Nhưng trước mặt hán tử mặc áo giáp Quang Minh này, kiếm thuật của hắn giống như không có chút bí mật nào. Giống như một người vốn hoàn chỉnh, đối mặt với một người đã bị “tách rời”.
Chuyện này không thể không khiến người ta kinh hãi!
Đây chính là điều mà Dư Bắc Đẩu đã nhắc nhở “có thể từ từ thức tỉnh bản năng chiến đấu” sao?
Vẫn chỉ là bản năng sao?
Mặc dù Khương Vọng không kinh sợ, lại càng không nhụt chí, chân mang ấn ký Thanh Vân, tung người vội vàng thối lui… Sau đó lại tiến đến!
Lúc hắn hoàn toàn lui về phía sau, đã bắt đầu khấu đánh Ngũ Phủ.
Lúc hắn lại tiến vào, năm nguồn sáng rực rỡ trong cơ thể liên tiếp sáng lên, thoáng chốc Ngũ Phủ đồng diệu!
Năm luồng ánh sáng thần thông tỏa sáng, lưu lại trên trường kiếm.
Trong thoáng chốc, hắn chói mắt đến mức không thể nhìn thẳng, thân tỏa hào quang, đối diện đối thủ, một kiếm chém đến thế tựa như núi!
Một kiếm mãi mãi tuyệt đỉnh xuất hiện trên Quan Hà đài kia lại xuất hiện.
So với lúc đó còn mạnh hơn!
Kỹ xảo chiến đấu đấu không lại, thì liền dùng lực mà phá vậy.
Ở cấp bậc Nội Phủ, Thiên Phủ chính là đỉnh cao không cần phải bàn cãi.
Mà Khương Vọng, đang đứng trên đỉnh cao này.
Vốn tưởng rằng việc tìm kiếm hóa thân của Mệnh Huyết phải tốn rất nhiều thời gian, không ngờ hóa thân của Mệnh Huyết lại chủ động hiện thân tấn công. Đại khái là ỷ vào kỹ xảo chiến đấu của mình, không xem một Khương Vọng chỉ có cấp bậc Nội Phủ ra gì.
Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân mà Dư Bắc Đẩu mời hắn đến…
Quyết không buông tha, quyết đấu sinh tử.
Mấy kiếm của Khương Vọng đều tốn công vô ích, liền lập tức Ngũ Phủ Đồng Diệu, thể hiện trạng thái mạnh nhất, dùng kiếm thế đỉnh điểm Nội Phủ thứ nhất, trực tiếp nghiền ép nó.
Chỉ thấy hán tử trên người mặc áo giáp Minh Quang, múa một thanh đao Đại Quan xuất quỷ nhập thần cứ như đang cầm một cây kim khâu vậy. Trong không trung thoắt ẩn thoắt hiện, rồng bay phượng múa, tạo nên một trang văn chương tuyệt mỹ!
Ánh đao xảo diệu kín không một kẽ hở, không thể xâm phạm.
Dùng sức mạnh nhỏ bé dẻo dai, không ngừng làm suy yếu kiếm thế.
Nhưng giống như va phải ngọn núi, một thanh đao nhỏ, cho dù có đẽo gọt thế nào thì núi vẫn mãi là núi.
Kỹ xảo cũng có giới hạn, giới hạn của Nội Phủ cảnh, chính là giới hạn của thanh Quan Đao này.
Bất luận nó có linh xảo cỡ nào, bất luận nó có thể hiện ra đao pháp tinh diệu cỡ nào. Cho dù nó là đao thuật tuyệt đỉnh do chân quân truyền lại, nhưng lại do một tu sĩ Nội Phủ cảnh sử dụng thì nó cũng chỉ có cấp bậc Nội Phủ mà thôi!
Cho nên Khương Vọng một kiếm đánh tới.
Áo giáp Minh Quang trực tiếp vỡ vụn, đại hán tay cầm Quan Đao, khuôn ngực bị xuyên thủng…
Đó là một lỗ thủng cực lớn, có thể đủ để cho đầu của một người xuyên qua.
Người này lại mặt không biểu cảm, giống như không có chút đau đớn nào cả, cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào. Quan Đao trong tay vẫn xuất quỷ nhập thần, lặng lẽ hướng về phía cổ Khương Vọng.
Khương Vọng biết rằng đại hán này là do Mệnh Huyết của Huyết Ma biến thành, đương nhiên không thể chỉ dùng một kiếm đâm thủng bụng mà có thể giải quyết được…
Phù ~
Một sợi sương trắng nhẹ nhàng thổi qua bên trong bộ ngực trống rỗng của đại hán. Giống như muốn vuốt ve vết thương của nó, an ủi những… cơ quan nội tạng bị kiếm khí quấy nát kia…
Nhưng sương gió lướt qua, tất cả đều bị hủy diệt.
Loại trấn an này, hiển nhiên cũng không phải là thứ khiến cho đối phương cảm thấy vui mừng.
Đại hán này muốn chém Quan Đao xuống, lại không thể hạ xuống được, bởi vì cánh tay của nó, đã bị thổi bay!
Toàn bộ thân thể của nó, từng khúc đổ xuống, vỡ thành vô số huyết châu, chuyển động trong không trung.
Quan Đao kia cùng với những mảnh giáp nhỏ, tất cả đều hóa thành huyết dịch, bay lên không trung.