Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1984 - Chương 1984: Thái Cực Huyết Đồ (1)

Chương 1984: Thái Cực Huyết Đồ (1)

Lại nói bên trong hang động kia, quẻ sư bước ra khỏi trụ đá, tạm thời bày ra trận pháp, vây khốn Dư Bắc Đấu, sử dụng thủ đoạn có thể nhằm thẳng vào lão.

Thứ mà Dư Bắc Đấu muốn giết không phải Lưu Hoài, cũng không phải là một con Huyết Ma Khôi Lỗi, mà lão muốn “giết” Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công!

Vậy từ trước đến nay chân chính đối kháng dây dưa dưa với lão không phải là thân xác của Lưu Hòa, mà chính là cuốn Thú Bì Thư cổ xưa.

Người quẻ sư ngày thường phải trốn chui chốn lủi, dù nghe được tin tức của Dư Bắc Đấu xa hơn cả ngàn dặm cũng phải bỏ trốn vì biết được điểm này mới dám tìm tới cửa vào lúc này.

Lúc này Dư BẮc Đấu đang cưỡi trên lưng cọp khó mà xuống được, mà quẻ sư thì muốn hóa thân thành ngư ông, Dư Bắc Đấu cưỡi hổ khó xuống, mà quẻ sư đang muốn hóa thân ngư ông, kiế chút lợi ích từ phía sau.

Đây chính là thế cục khiến hắn ta hài lòng nhất từ trước đến nay, sử dụng Khương Vọng làm đường dẫn, lấy Huyết Ma làm diễn viên.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, tất cả đều vô cùng thuận lợi!

Từ đầu tới cuối, hắn ta đều không trực tiếp tính toán Dư Bắc Đấu vì sự chênh lệch về tu vi và quẻ bói giữa hai người, một hi hắn ta muốn trực tiếp lấy mục tiêu là Dư Bắc Đấu, vậy thì chắc chắn sẽ bị phát giác ngay lập tức.

Cũng may là hắn ta biết rằng Dư Bắc Đấu cũng sẽ tìm hắn ta, may là khi hắn ta bày trận ở Dung quốc lại vô tình gặp được hai Nhân Ma, và cũng may là Dư Bắc Đấu lại lựa chọn tiêu diệt Huyết Ma trước!

Nếu Dư Bắc Đấu chỉ muốn giết chết một khôi lỗi thì chả có khó khăn gì. nhưng lão lại muốn giết chết Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công, cho dù chỉ muốn trấn áp thứ đó vài ngàn năm ngắn ngủi, thì cũng nhất định phải tìm ra ngồn gốc của Huyết Ma...Vậy nên lúc này, Huyết Ma đã thất huyết cả ba trăm năm, Dư Bắc Đẩu cũng phải truy ngược trở lại từng đó thời gian để tìm tòi, khó lòng có thể hành động!

Hết thảy đều hòa trộn như tự nhiên vốn có, thiếu một thứ cũng không được.

Thế cục này quả thực quá hay rồi!

“Trịnh lão tam, Lý lão tứ.” Quẻ sư nhẹ giọng nói: “Chuẩn bị động thủ.”

Yến Tử cùng Hoàn Đào bên kia một khi bắt đầu giao đấu, bên này hắn ta cũng ngay lập tức biết được.

Hắn ta nói với Trịnh Phì và Lý Sậu rằng phải đợi được Khương Vọng hoặc là thi thể của hắn tới, thực ra chỉ là để nói cho Dư Bắc Đấu nghe, muốn mê muội lòng người mà thôi.

Hắn ta làm sao có thể đợi lâu thế được!

Chẳng qua là hắn ta muốn xác định chắc chắn rằng Khương Vọng vẫn chưa có đủ năng lực thao túng được trận pháp ở Loạn Thạch Cốc, cũng không thể làm dao động được thế cục là đã đủ rồi!

Nhưng hình như tên Trịnh Phì kia hoàn toàn tin điều đó là thực...

Mặt gã hiện lên vẻ không vui nói: “Không đợi đồ chơi à?”

Lý Sậu cũng mở miệng nói: “Tại sao không đợi a?”

Không đợi quẻ sư giải thích.

Dư Bắc Đấu ngồi ở giữa không trung đã nghiêng đầu hỏi: “Gấp như vậy sao?”

Quẻ sư cười nhạt nói: “Giết hổ không thể không gấp...”

Hắn sững sốt!

Mồ hôi lạnh nhỏ giọt xuống.

Dư Bắc Đấu vốn không thể nhúc nhích bỗng nhiên quay đầu lại!

Dư Bắc Đấu nhìn hắn ta, cười ha ha một tiếng: “Cháu trai tốt, chớ có hốt hoảng.”

Sau khi cười xong, lão lại nhẹ nhàng thổi một hơi.

Trong phút chốc, cuồng phong độ ngột nổi lên, cuốn cả Trịnh Phì và Lý Sậu vốn không kịp đề phòng thổi ra bên ngoài cửa hang, thổi thẳng vào bên trong Loạn Thạch Cốc!

Quẻ sư phản ứng cực nhanh, cơ hồ là cùng với lúc cuồng phong đột ngột nổi lên, hắn ta liền khởi động đại trận đã kết trên trụ đá.

Những cột đá này, ban đầu nhìn trông vô cùng xám đen xù xì, bây giờ đột nhiên sinh ra phản ứng, những nhân vật điêu khắc ở trên cột đá, trong phút chốc cũng dần trở nên rõ ràng.

Có tầng lớp hạ lưu, cũng có cả thư sinh hào hiệp.

Cảnh vật trên mỗi cây trụ đá đều không giống nhau.

Bốn mươi chín cây trụ đá đồng thời phát ra ánh sáng màu trắng bạc.

Ánh sáng trắng như sợi dây, xen kẽ đan xen thành lưới, khóa cả Dư Bắc Đấu cùng với Lưu Hoài nằm trên mặt đất vào bên trong.

Ánh sáng trắng vô cùng hung dữ nhưng cũng không khiến cho người ta cảm thấy nóng bỏng mà ngược lại chỉ có lạnh lẽo vô tận.

Có âm thanh sầu bi như nỗi buồn của thần linh, có tiếng nói đau thương, như quỷ khóc.

Thiên địa như lồng giam, khóa thần khóa quỷ không thể ra ngoài!

Cực kỳ oán hận!

Ầm ầm!

Ở bên trong hang, tiếng thần khóc quỷ gào, ở bên ngoài Loạn Thạch Cốc, một biến đổi lớn cũng đột ngột phát sinh.

Trịnh Phì Lý Sậu mới vừa bị ném ra ngoài động thì đại trận thiên nhiên trong Loạn Thạch Cốc cũng đã bị khởi phát.

Trong cốc một trận, trong động một trận.

Quẻ sư nhìn trận bên ngoài hang liền biết Trịnh lão tam và Lý lão tứ đã không thể trông cậy nổi rồi. nhưng rõ ràng trước khi tiến vào hang này, hắn ta đã động một ít tay chân ở Loạn Thạch Cốc, nhưng lúc này lại hoàn toàn phản ứng không kịp, vì thế khi phải đối mặt với đại trận thiên nhiên trong Loạn Thạch Cốc này, không thể nghi ngờ được là hắn ta bị rơi vào thế hạ phong!

Hắn ta nhìn về phía Dư Bắc Đấu một lần nữa, ánh mắt lộ ra sự phòng bị.

Mà ngồi xếp bằng giữa không trung Dư Bắc Đấu, nhìn động này bên trong trận, cũng nhíu mày: “Thiên địa như lồng giam? Tế máu khóa mệnh trận?”

Lão than thở một tiếng: “Ngươi càng lúc càng tiến xa hơn…trên con đường sai lầm này rồi!”

Lời này hiển nhiên chọc giận quẻ sư, hắn ta căm hận nói: “Nếu như lời ngươi nói đều đúng, vậy tại sao trong thiên hạ này lại không có nổi một chỗ để dung thân, tại sao thế gian lại không truyền thuật đoán mệnh nữa, tại sao ngươi lại giống như chó bị người ta đuổi ra khỏi thành Lâm Tri!?”

Trong con ngươi của hắn ta ánh lên màu máu, tay trái nâng lên một tòa thạch chí tế đài xinh xắn, âm phong lượn quanh người hắn ta, hung uy đột ngột tỏa ra.

Dư Bắc Đấu cũng không nói lời nào, chỉ xê dịch kiếm chỉ, từ phía xa điểm về hướng quẻ sư.

Đây cũng là câu trả lời của lão!

Trên đỉnh hang động tối tăm đột nhiên lóe lên vô vàn ánh sao.

Khoảng không gian đấu chuyển tinh di lấy quẻ sư làm trung tâm có chu vi tầm ba thước ấy gần như lay động một cái.

Sự “lay động” này kéo dài quá ngắn, cơ hồ khó mà phát hiện ra. Nhưng khi nó đã ổn định lại thì quẻ sư mới bất ngờ phát hiện ra, bản thân đã ở trong trận!

Bốn mươi chín cây trụ đá bên trên chạm đến đỉnh hang động, bên dưới tiếp xúc với mặt đất. Những tia sáng màu trắng ngà đan xen tạo thành một chiếc lưới khổng lồ, phong tỏa tất cả các khe hở, thậm chí che kín cả hồng trần, đoạn tuyệt nhân quả.

Khóa cả hắn ta vào bên trong!

Bình Luận (0)
Comment