Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1985 - Chương 1985: Thái Cực Huyết Đồ (2)

Chương 1985: Thái Cực Huyết Đồ (2)

Trụ đá biến thành thạch ngục, nhốt Dư BẮc Đấu, Lưu Hoài và cả quẻ sư vào bên trong.

Ở chỗ này, dưới tình huống như thế, rất nhiều sát chiêu của trận pháp tế máu khóa mệnh đều không thể sử dụng...

Bởi vì hắn ta cũng ở trong trận.

Quẻ sư không nói hai lời, giơ tòa thạch chí tế đài ở bên tay trái lên, đập thẳng về phía Dư Bắc Đấu.

Giống hệt như lưu mạnh đầu đường đánh lộn, nhưng chỉ là những chiêu công kích được sử dụng đều vô cùng có lực cũng cực kỳ trực tiếp.

Trong tòa thạch chí tế đài xinh xắn tự có thiên địa của chính nó, có tiếng tụng kinh, có tiếng rao hàng, có tiếng khóc, có tiếng rống giận... Mọi thứ tiếng hòa trộn vào nhau như nước thủy triều dâng, thế gian bách tính đều ở trong đó.

Bên trên tế đại huyết quang đỏ đậm trào dâng làm cho người ta cảm thấy thảm thiết và tà quái, chỉ một tế đài nhỏ bế mà giống như muốn chiếm đoạt toàn bộ thiên địa.

Mà bàn tay trái của Dư Bắc Đấu đang một mực tạo pháp quyết, giờ phút này năm ngón tay xòe ra, mạnh mẽ chuyển một cái.

Đột nhiên long trời lở đất.

Rõ ràng quẻ sư dùng tòa thạch chí tế đài để đập về phía Dư Bắc Đấu, nhưng lại rơi vào hướng ngược lại, càng dùng sứng càng kéo ra xa khỏi mục tiêu.

Rõ ràng là hắn ta muốn cầm tế đài để đập Dư Bắc Đấu, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại thì giống như tế đài đang kéo hắn ta ra bên ngoài!

Loại cảm giác sai sai này khiến cho người ta cảm thầy khó chịu, chóng mặt hoa mắt.

“Trên người của tên mập và tên gầy kia có Bình Hành Huyết phải không?” Dư Bắc Đấu nhàn nhạt hỏi: “Ngươi muốn dùng bọn hắn để thế ngươi chết vào thời khắc quan trọng, ta làm sao có thể để cho ngươi như ý nguyện được? Trận pháp thiên nhiên hỗn laonj kia cũng đủ dày vò bọn hắn một lúc lâu rồi.”

Quẻ sư vừa cố gắng dùng tay trái để lôi kéo tế đài trở về, vừa dựng bốn ngón tay ở phía tay phải lên, dựng thẳng ngón trỏ, trực tiếp rạch một nhát ở mi tâm của hắn ta, kéo ra một đường huyết tuyến dài khoảng hai tấc, hắn ta gằn giọng nói: “Ngươi cho là ngươi có thể tính ra hết tất cả à? Mọi chuyện chưa chắc đã theo ý của ngươi đâu!”

Đường huyết tuyến dài hai tấc ở trên mi tâm của hắn ta đột ngột chuyển một cái, hình thành một vòng tròn máu ở giữa mi tâm của quẻ sư.

Bên trong vòng tròn máu kia. Một đường hoàng tuyến như linh xà đột nhiên xuất hiện, uốn lượn chia vòng tròn thành hai nửa, sau đó, hai chấm đen ở phía bên trái và bên phải, cao thấp cân đối cũng dần xuất hiện...

Một tấm huyết sắc Thái cực đồ, cứ như vậy khắc ở trên mi tâm của hắn ta. Nhìn trông vừa tà ác, lại thần thánh, vừa trực tiếp, lại huyền ảo. Mâu thuẫn khó tả, nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ.

Không, không đúng.

Tấm huyết sắc Thái cực đồ này không hề ở trên mi tâm của quẻ sư. Bởi vì không biết từ lúc nào, tay trái của Dư Bắc Đấu đã đè lên trên trán của hắn ta, vì thế tấm huyết sắc Thái cực đồ này cứ thế mà khắc lên trên mu bàn tay trái của lão!

Vật đổi sao dời, cực kỳ điêu luyện!

Mu bàn tay của Dư Bắc Đấu khẽ run lên, tấm huyết sắc này Thái cực đồ liền trực tiếp bắn lên, miệng lão phun ra một luồng khí như cầu vồng trắng, xuyên nát tấm Thái cực đồ kia.

“Ngươi thế mà vẫn dám lấy ra Thái cực huyết đồ...” Thanh âm của Dư Bắc Đấu càng trở nên lạnh lẽo hơn: “Ngươi đã chìm sâu trong bùn lầy rồi, tội đáng chết cả vạn lần!”

Quẻ sư nhìn tấm Thái cực huyết đồ đã vỡ nát kí, đó chính là đồ vật mà hắn ta lao tâm khổ tứ, dốc hết tâm huyết để làm ra, hắn ta lấy nó để làm đòn sát thủ cuối cùng, vậy mà đã bị đánh vỡ nát rồi!

“Vượn đội mũ người mà tự xưng là chính nghĩa, chỉ nói ngắn gọn vài từ liền định tội cho người khác!"Mặt mũi hắn ta dữ tợn nhìn Dư Bắc Đấu: “Lão bất tử nhà ngươi! Ngươi cho rằng ngươi là ai hả!?”

Lúc này nhìn hắn ta không thấy chút bình tĩnh ổn định nào cả.

Quần áo văn sĩ lúc này hoàn toàn không phù hợp với hắn ta.

Có thể nói bây giờ hắn ta đã không thể giấu khí chất của bản thân đi, hoặc cũng có thể nói là...không muốn giấu.

Rắc rắc.

Tay trái nắm chắt tế đài của hắn ta đồng thời bóp chặt, năm ngón tay gần như gãy nát, dùng sức kéo lại một cái! Thế mà có thể kéo tế đài đang kéo hắn ta ra xa kia quay lại đập thẳng vào mặt của Dư Bắc Đấu.

Sự tức giận của hắn ta, nỗi thống khổ, và cả sự hận thù của hắn ta đều rõ ràng như vậy, lại sâu sắc như thế.

Hắn muốn giết Dư Bắc Đấu, cho dù là đoạn tất cả xương ngón tay, gẫy cả hai chân hắn ta cũng muốn giết, không ai có thể ngăn cản hắn ta, chuyện gì cũng không thể lay chuyển ý định của hắn ta được!

“Ta là ai ?” Dư Bắc Đấu nhưng dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn hắn, đạm thanh nói: “Ta là Dư Bắc Đấu, thượng thừa tiên mệnh, hạ tuyệt lai đồ. Thuật đoán mệnh là do ta tự mình chấm dứt.”

Lão đưa tay ra tìm một chút, tựa như vô cùng tự nhiên tùy ý, nhưng lại có thể đoạt lấy tế đài trong tay cảu quẻ sư. Lão lật tay hất một cái, tế đài bằng đá liền ầm ầm rơi xuống, huyết quang tràn ngập, đập về phía Lưu Hoài đang nằm yên lặng trên mặt đất kia!

Rõ ràng quẻ sư mới là người bày ra trận pháp tế máu khóa mệnh, như Dư Bắc Đấu lại giống như chủ nhân chân chính ở chỗ này, vô cùng ung dung, chỉ đông đánh tây, nhẹ nhàng áp chế quẻ sư, còn thuận tay cho Huyết Ma một chút. Còn Lưu Hoài vết thương ở cổ còn đang chảy máu ròng ròng, giống như không hề biết gì cả, vào thời khắc này, đột nhiên mở mắt!

Tòa tế đài bằng đá kia lúc này ngừng ngay ở trước mặt gã, không thể tiếp tục tiến về phía trước, mà giống như bị một lực lường nào đó ăn mòn, ngay lập tức vỡ vụn thành bụi phấn, bị gió thổi đi.

Cách một tầng bụi đất bị gió thổi bay, Lưu Hoài đối mặt trực tiếp với Dư Bắc Đấu.

Khi gã mở mắt, từ hai mắt chảy ra hai hàng huyết lệ.

Huyết lệ theo khóe mắt chảy xuống, như biến thành huyết xà trên gương mặt tái nhợt của gã.

“Hắc hắc hắc hắc”

Gã phát ra tiếng cười khàn khàn đầy quái dị: “Nếu như nó đã vì ngươi mà kết thúc, vậy thì ngươi nên chết đi!”

Bình Luận (0)
Comment