Trường kiếm khẽ kêu, khao khát máu của Nhân Ma!
Nhưng người bùng nổ đầu tiên, lại không phải là Trịnh Phì hay Lý Sấu – hai người mà hắn kiêng kỵ nhất, mà là Yết Diện Nhân Ma Yến Tử.
Sau khi thấy Hoàn Đào chết, Yến Tử đứng sau Thiết Bích đầu tiên cảm thấy sững sờ, sau đó liền tức giận.
Nàng ta ý thức được sự sợ hãi của bản thân mình bị Khương Vọng lừa gạt, Khương Vọng coi nàng ta là kẻ yếu, sử dụng sự đuổi cùng giết tận nàng ta để tạo ra cơ hội chiến đấu…Nếu như vừa rồi nàng ta không kích phát Thiết Bích, làm sao để biết được một kiếm giấu ở sau lưng Khương Vọng kia, sẽ thật sự chém qua người nàng ta? Hoặc là trong Hỏa Giới kia, một kiếm này cũng đã được chuẩn bị cho nàng ta.
Nàng ta tức giận vì cái trước, nhưng lại kinh sợ vì cái sau.
Là vào lúc tiến cũng khó khăn, mà lui cũng khó khắn, mà Hoàn Đào cuối cùng cũng đã chết.
Điều này cũng làm cho nàng ta ý thức được, đối mặt với Khương Vọng – một vị tuyệt đỉnh thiên kiêu dám khiêu chiến với truyền thuyết, cho dù lấy tu vi Ngoại Lâu để trấn áp Nội Phủ,
Cho dù lấy bốn chọi một, nàng ta cũng không có tư cách giữ lại thực lực!
Vì vậy trên mặt sinh ra sự biến hóa.
Một khuôn mặt nam tử mày rậm, mũi rộng, tản đi như gợn sóng, không một tiếng động dần dần mờ đi, thay vào đó là một sống mũi cao, lông mày mềm mại, khuôn mặt ửng hồng.
Ngũ quan lưu động, một gương mặt nữ tử dần dần xuất hiện, kiều nhan tiếu mặt, tựa như nhị bát phong hoa*.
*ý chỉ nhan sắc yêu kiều giống như độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất
Thần thông nòng cốt chống đỡ Yết Diện Nhân Ma, dĩ nhiên không phải là Thiết Bích, mà là gương mặt này.
Chuẩn xác hơn mà nói, chính là thần thông “Nhân Diện” !
Ngàn người có cả ngàn gương mặt, vạn người có cả vạn âm thanh.
Mà Yết Diện Nhân Ma như nàng ta, có thể mang cả ngàn gương mặt, mỗi lần đều không hề giống nhau.
Những năm gần đây, mỗi khi Yến Tử giết chết một cường giả, đều lột bỏ da mặt của người đó. Mà hiệu quả của Nhân Diện thần thông chính là cho phép nàng ta có thể sử dụng những thần thông mà cường giả đã chết kia sở hữu
Đây chính là nguồn gốc của cái tên “Yết Diện”.
Vừa muốn nói nàng ta một khi cởi mặt nạ xuống thì chắc chắn phải giết người, vừa muốn nói nàng ta thật sự sẽ lột bỏ da mặt của đối thủ!
Đối với mỗi một tấm da mặt, đều có thể sử dụng thần thông ba lần, sau ba lần đó lực lượng sẽ bị hao hết.
Thần thông Thiết Bích tuy là có lực phòng ngự kinh người, nhưng quả thực không có gì mới lạ. Là tàng phẩm có thể tùy ý lựa chọn nhất, cũng có thể tùy ý tiêu hao nhất.
Mà “diện” mà nàng ta mang lên bây giờ, mới chính là vật phẩm quý giá mà nàng ta áp dưới đáy giương. Năm đó nàng ta phải phí rất nhiều sức lực, mới có thể lột ra được, là một trong những đồ vật nàng ta để ý nhất. Cũng là đồ vật chỉ còn một lần sử dụng, rất nhiều năm rồi cũng không dám lấy ra dùng.
Gương mặt yêu kiều này, là thần thông hiếm thấy ở trên đời.
Được đặt tên là, Tuyệt Huyền.
Đập vỡ cây cầm cắt đứt dây đàn, khiến cho thế gian này không còn âm thanh!
Hiệu quả là...
Tùy theo tình hình mà phong cấm một thần thông của đối thủ!
Yến Tử đeo lên gương mặt yêu kiều kia, phối hợp với thân hình trưởng thành duyên dáng của nàng ta, quả thật xinh đẹp không thể tả. Nàng ta chỉ liếc nhìn Khương Vọng một cái ——
Đinh đông!
Tựa như tiếng đàn vừa vang lên đã dừng lại.
Khương Vọng rõ ràng cảm giác được, giống như có một cái lồng che lấp lên Ngũ Phủ Hải.
Có lẽ là đang do dự.
Cuối cùng lặng lẽ rơi xuống, bao lại một viên hạt giống thần thông có hai màu đen trắng.
Trong sự mờ mịt đó, thật giống như có một sợi dây đàn nào đó bị đứt ra.
Lạc Lối đã ảm đạm rồi!
Kiếm Tiên Nhân đứng một mình trên bầu trời Ngũ Phủ Hải kia vẫn không bị ảnh hưởng gì, vẫn tiếp tục tỏa sáng cùng Ngũ Phủ.
Nhưng Khương Vọng biết được rằng, thần thông Lạc Lối không thể sử dụng được nữa. Ít nhất là trước khi thần thông mà Yến Tử đang sử dụng lúc này hết hiệu lực, thì không có cách nào dẫn đối thủ vào Lạc Lối được nữa.
Từ khi hắn hái hạt giống này ở đệ nhị Nội Phủ xuống, nó vẫn luôn là nòng cốt để hắn ta tung ra đòn sát thủ, cực kỳ dễ che giấu, một khi đã dùng thì chắc chắn phải giết chết đối thủ.
Ở trong thế cục nguy hiểm như thế này, lại bị phong cấm!
Như hổ gãy mất răng nanh, chim ưng gãy cánh.
“Phong thần thông nào của ngươi vậy?” Yến Tử cười hỏi, chứa đựng trong ánh mắt đều là hàn ý.
“Vận khí của ngươi rất tốt, ước chừng đành phải trì hoãn thời điểm ngươi bỏ mình.” Khương Vọng nâng kiếm nhảy về phía nàng ta: “Nhưng chẳng qua là trì hoãn mà thôi.”
Cho tới bây giờ, không phải Lạc Lối cho hắn dũng khí, mà chính dũng khí và sự bền bỉ của hắn, đã khiến cho Lạc Lối có thể tùy ý phát huy.
Không có Lạc Lối, hắn vẫn mạnh mẽ!
“Đáng hận, đáng hận, đáng hận!”
Lúc này, thân thể béo mập của Trịnh Phì xông tới, tức giận mà gào rú: “Ta phải xé đầu của ngươi xuống! Không chơi đùa với ngươi nữa!”
Khương Vọng chỉ trả lời một tiếng: “Heo mập chết tiệt, ai cùng ngươi chơi! ?”
Nộ hỏa* thoáng chốc sôi trào trong mắt của Trịnh Phì, đột nhiên từ bên trong hai tròng mắt của gã, hỏa diễm xuất hiện và nhảy ra! Đó là biểu hiện của lửa giận sôi trào đến một mức độ nhất định dưới tác dụng của bí thuật Nộ Hỏa, Nếu đổi thành một người khác, giận tới như vậy thì chỉ dựa vào bí thuật Nộ Hỏa thì đã có thể bị giết chết tại chỗ rồi.
*lửa giận
Mặc dù phẩm cấp của thuật này không bằng Ngũ Thức Địa Ngục, nhưng khi sử dụng thì quả thực có rất nhiều chỗ thuận lợi. Cũng bởi vì Trịnh Phì căn bản không cân nhắc phòng ngự, mới dễ dàng đắc thủ như vậy.
Đáng tiếc không thể giết Trịnh Phì, ít nhất không thể giết chết như vậy.
Có thần thông Ác Báo hộ thể, nên nếu như không muốn đồng quy vu tận với Trịnh Phì, thì chỉ có thể đi vòng qua gã mà thôi.
Cho nên trong Cửu Đại Nhân Ma, gã xếp ở vị trí thứ ba, người đứng ngay sau quẻ sư chính là gã - Vạn Ác Tối Hung.
Gã có thể không kiêng kỵ chút nào, bởi vì người muốn giết gã đều tự sát.
Mặc dù đầu óc có hơi đơn giản, làm việc thì lộn xà lộn xộn, nhưng lại càng khiến cho người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Cho dù có là Khương Vọng, thì trong cuộc chiến sinh tử này, cũng chỉ có thể lựa chọn trước tiên bỏ qua gã.
Mắng gã một câu, thuận tiện lay động Nộ Hỏa, liền tiếp tục đuổi theo Yến Tử.