Bởi vì Trịnh Phì có thần thông Ác Báo nên không đề phòng, thật ra nếu gã đề phòng cũng không có lợi ích gì. Chỉ cần một đạo nộ hỏa là có thể kiềm chế gã rồi.
Trịnh Phì đỏ gay đỏ gắt cả người phi thân đuổi theo Khương Vọng, cho dù có thế mạnh mẽ, tốc độ thì nhanh chóng, nhưng dưới tác động thiêu hủy mạnh mẽ của Nộ Hỏa ngút trời kia gần như không có kết cấu kế hoạch gì.
Khương Vọng ung dung chuyển hướng, dưới sự truy đuổi của Trịnh Phì mà vẫn tiếp tục truy đuổi Yết Diện Nhân Ma.
Yến Tử phi thân trên không trung lưu lại tàn ảnh trùng trùng, thanh vân xuất hiện, rồi sau đó lại tiêu tán.
Trịnh Phì đánh vỡ không khí, phát ra một tiếng nổ vang dội.
Ba người mỗi người tự phi thân theo hướng của mình, đuổi giết lẫn nhau trong Tiên Thiên Loạn Ly Trận, mỗi lần va chạm đều có sát ý bay tứ phía, vô cùng nguy hiểm.
Nhưng Nhân Ma không phải là chỉ có hai người.
Ngay khi Trịnh Phì lao qua một lần nữa, Khương Vọng bỗng cảm thấy vùng ngực đau nhói, không kiềm chế được được chậm tốc độ mấy phần.
Không cần quay đầu lại hắn cũng đoán được nhất định Lý Sấu lại tự hủy hoại ngực. Thần thông Đồng Quy đã giúp gã không cần tới gần, nhưng vẫn có thể ảnh hưởng tới Khương Vọng.
Chỉ trong khoảnh khắc chậm chễ đó, Yến Tử đã nhanh nhẹn thoát ra khỏi phạm vi công kích, lật tay quăng đoản kiếm!
Giống như bọ cạp vẫy đuôi!
Bò cạp hình thái thon nhỏ, vị trí độc nhất trên người, chính là cái đuôi nhọn kia. Một khi vẫy đuôi tấn công, đối thủ chắc chắn phải chết.
Trong phút chốc, ánh sáng lạnh lẽo hóa thành điện, giống như sấm sét quét qua không trung.
Ngay cả quang ảnh cũng bị một kiếm này phá vỡ tan tành, có thể thấy tốc độ nhanh đến thần kỳ.
Keng!
Đoản kiếm chém vào trên mũi kiếm Trường Tương Tư.
Khương Vọng quét ngang một kiếm, lấy công làm thủ. Lấy một kiếm Danh Sĩ Lạo Đạo, ngăn lại thanh đoản kiếm kia.
Một kiếm này tinh chuẩn tuyệt diệu, đã hoàn toàn chứng minh được kiếm thuật của Khương vọng lại lên một tầng cao mới, gần như sắp đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh.
Nhưng chỉ một kiếm này hiển nhiên là không đủ, bởi vì một đạo khí tức hung ác nhanh chóng tiến lại gần. Trịnh Phì nhanh chóng xông tới, bàn tay giương ra, như che trời đất, bàn tay hợp lại, như gấu ôm cây!
Khương Vọng mặt không đổi sắc, Trường Tương Tư tiếp tục hướng ra bên ngoài, Danh Sĩ Lạo đạo tiếp tục quét ngang, chém bay thanh đoản kiếm kia. Đồng thời vào lúc này, Tam Muội Chân Hỏa mở ra lượn quanh người, liệt hỏa sinh linh, trực tiếp đánh về phía bóng người mập mạp của Vạn Ác Nhân Ma.
Vì để phối hợp với thần thông Ác Báo, thứ Trịnh Phì cần tăng cường nhất, chính là năng lực phòng ngự. Nếu không thì “ác báo” không được mấy lần, hài cốt của gã cũng chẳng còn.
Gã cũng đích thực quan tâm nhất điều này.
Cả người đều là thịt mỡ, đây chính là bí pháp “Nhục Giáp”. Khả năng phòng ngự của nó, vượt xa so với những phương pháp thông thường. Những đòn tấn công bình thường khó lòng mà làm tổn thương đến da lông gã được.
Thần thông mà Khương Vọng vừa kích phát vừa rồi, là Tam Muội Chân Hỏa không vật nào không thể đốt, mới khiến gã cảm nhận được mấy phần thốn khổ.
Ngọn lửa gần như đốt cháy ra dầu mỡ, phát ra tiếng vang tí tách không ngừng.
Bị hỏa xà cắn vào thân, Trịnh Phì không nhịn được liền lùi lại mấy bước, đau hừ hừ mấy tiếng, nhưng lập tức lại ha ha cười to.
“Ta không đau! Ta một chút cũng không sợ đau!”
Thật sự là điên cuồng lại tàn bạo.
Khắp người gã đều là lửa nhào về phía Khương Vọng, kéo theo mùi thơm của thịt nướng tỏa ra khắp người, mà Khương Vọng đã sớm lợi dụng chỗ trống này nhanh chóng thoát thân, đánh về phía Yến Tử.
Lúc Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy Trịnh Phì, đúng như dự đoán hắn cũng cảm nhận được sự đau đớn kịch liệt, những vị trí da thịt tương ứng đều bắt đầu khô héo, chân mày cũng không nhịn được nhíu lại.
Hóa ra bị Tam Muội Chân Hỏa công kích, là cảm giác như thế này…
Một đòn đánh này, là để xua đuổi Trịnh Phì, cũng là để dò xét hiệu quả của thần thông Ác Báo.
Hắn phát hiện ra thần thông Ác Báo của Trịnh Phì, khá giống với thần thông Đồng Quy, lúc này hiệu quả phản kích ở trên người hắn, cũng không kinh khủng như lúc Thanh Vân Đình.
Không phải là phản kích “ngang hàng” hoặc là “vượt qua”, mà còn suy yếu hơn lực công kích vốn có của nó.
Có thể bởi vì Khương Vọng cường đại hơn những người ở sơn môn Thanh Vân Đình đó, cũng có thể do “Ác Báo” và “Đồng Quy” không thể thỏa mạn điều kiện tương ứng nào đó.
Đồng thời, mức độ phản kích của thần thông Ác Báo của Trịnh Phì, còn cao hơn một chút so với thần thông Đồng Quy của Lý Sấu.
Sau khi suy xét lại chiến cục thì không khó tìm được nguyên nhân – trong trận chiến này, số lần Khương Vọng giao thủ với Trịnh Phì, nhiều hơn rất nhiều so với Lý Sấu. Có phải “Ác Báo” và “Đồng Quy” cũng cần điều kiện hiểu biết, giống như Lạc Lối vậy?
Cần ghi chép và tiếp xúc nhiều hơn hay sao?
Khương Vọng yên lặng phân tích chỗ đau để đổi lấy tình báo, thân hình nhẹ nhàng tiêu sái, một cước đạp rơi đoản kiếm bị chém bay kia, phá hỏng một tia liên lạc cuối cùng của nó và Yến Tử, người đã bay xuống trước người Yến Tử.
Ấn ký thanh vân biến mất ở phía sau lưng hắn, nghênh đón một kiếm, như hoàng hôn buông xuống, rực rỡ vô biên nhuộm lên màu máu đỏ, chính là kiếm Lão Tướng Trì Mộ.
Giờ khắc này ở bên trong Loạn Thạch Cốc, bầu trời là một “vòng tròn” bất quy tắc, mà mặt trời chói trang đang treo cao ở một gọc trời kia, lúc này dừng lại ngay ở phía sau lưng Khương Vọng.
Hắn cõng ánh tà dương đối mặt với Nhân Ma, kiếm quang cõng chói mắt y chang như ánh tà dương kia vậy.
Một kiếm anh dũng, bi tráng, không thể chống đỡ.
Còn tới!
Trong lòng Yết Diện Nhân Ma muốn mắng mẹ nó, ngoài miệng cũng thực sự mắng ra tiếng: “Tên tiểu tử hỗn đản nhà ngươi không hiểu phong tình, không biết triền miên cũng không sao, lại còn nhiều lần rút kiếm muốn tìm bổn cô nương đầu tiên! Chẳng lẽ ngươi có bệnh kín khó nói nào à?”
“Chắc là cũng có đấy.” Khương Vọng chỉ nhàn nhạt trả lời: “Nghe ngươi làm bộ làm tịch, tự xưng cô nương, ta liền muốn nôn mửa. Ngươi cảm thấy bệnh này là bệnh gì?”
Ngoài miệng hắn trả lời, nhưng trên tay cũng không ngưng nghỉ một giây phút nào.
Kiếm càng nhanh, người càng tiến lại gần, sát khí cũng càng ngày càng mãnh liệt!
Một kiếm trực tiếp đâm tới, thật sự có thế muốn phân rõ sinh tử.
Tuy Yết Diện Nhân Ma đã ác rất nhiều năm, nhưng có ai dám nhục mạ nàng ta ở ngay trước mặt như vậy? Nhiều nhất cũng chỉ là một số người trước khi chết trở nên điên cuồng, nàng ta cũng chỉ coi như chó sủa mà thôi.
Nhưng mà Khương Vọng thì không giống.