Ngũ phủ đồng diệu từ xưa đã có ghi trong sách cổ, nhưng tới Thiên Phủ lão nhân mới khiến cho trạng thái này cường đại lên, khắc sâu trong lòng thế nhân.
Thiên Phủ lão nhân lấy một địch ba, lấy Nội Phủ cảnh chém giết ba vị tu sĩ Ngoại Lâu thành danh, định nghĩa hai chữ Thiên Phủ.
Mà hôm nay, Khương Vọng lại viết lại định nghĩa giới hạn của Thiên Phủ.
Tứ đại nhân ma Ngoại Lâu cảnh, có ai không phải tu sĩ Ngoại Lâu thành danh đâu, không thể nghi ngờ, ai cũng là cường giả trong Ngoại Lâu cảnh.
Vì sao lại là danh?
Chỉ có khí và danh là không thể giả.
Khí cũng quyền, danh cũng quyền.
Người bản thân là người vạn chúng chú mục, có khen có chê, có thể khiến xem trọng nó, có thể hưởng đại danh.
Dù là danh tiếng xấu đi nữa, người thành danh đã lâu trong thế giới siêu phàm này chắc chắn phải có thực lực xứng với danh.
Nếu không, sẽ sớm thụ tai ương, không biết sẽ bị người ta giết lúc nào.
Khương Vọng áp Nội Phủ thiên hạ, thành tựu khôi thủ Hoàng Hà, đương nhiên đã có “danh”
Hưởng đại danh này, thiên hạ ít nhiều tu sĩ Nội Phủ muốn giao phong với hắn, muốn nghiệm chứng bản thân, thậm chí muốn ép hắn một đầu. Nếu không có “thực” thì đã vẫn lạc từ lâu.
Tứ đại nhân ma tội ác chồng chất, tạo hạ sát nghiệp vô số, khiến người ta nghe kỳ danh mà táng đảm, cũng coi như có “danh”
Cái ác danh này, có biết bao nhiêu người muốn giết cho thống khoái? Nếu không có “thực” thì tro cốt đã phơi khô từ lâu rồi, làm gì có thể phách lối đến hôm nay?
Khương Vọng nghênh chiến tứ đại nhân ma với ác danh này, đuổi một, giết ba, mới thật sự là sáng tạo ra truyền thuyết!
Lâm Tiện đeo sài đao sau lưng, không nói một lời, rời khỏi Loạn Thạch Cốc.
Mới đầu, y kích động, thậm chí còn muốn nói với Khương Vọng mấy câu, nhưng nghĩ lại, nhỡ đâu kích phát phản ứng ứng kích của Khương Vọng thì đúng là không có cửa nào mà nói lý nữa.
Về sau, y lại cảm thấy, lẳng lặng thối lui là tốt nhất.
Đã thấy nắng gắt nóng cỡ nào, từ nay không dám so cùng nắng.
…
…
Tất nhiên Khương Vọng không biết trong Loạn Thạch Cốc vẫn còn có người, sau khi khí tức của Vạn Ác Nhân Ma tiêu tán, hắn vẫn nán lại chờ thêm một lúc mới chậm rãi bó thuốc xử lý vết thương cho mình.
Thân là đại quan Tề quốc, hắn cũng có mang theo một chút thuốc trị thương thượng hạng bên mình, nhưng với thương thế nghiêm trọng đến vậy, rất khó có thể nói có hiệu quả xuất sắc gì.
Khua nắm tay tạo gió nhẹ, nhặt tai đứt và chân gãy của mình, Khương Vọng nhịn không được mà mắng một tiếng: “Lão già lừa đảo!”
Đây đương nhiên là một trận chiến khiêu chiến truyền thuyết, nghiệm chức cực hạn, nếu lan truyền ra ngoài đủ để hắn lưu danh sử xanh. Nhưng nếu để hắn biết trước như vậy, chắc chắn hắn sẽ không đến Đoạn Hồn Hạp.
Nếu trận chiến này được tái diễn một lần nữa, kết cục chưa chắc đã như vừa rồi, tứ đại nhân ma tuyệt đối không phải chỉ có ác danh.
Có ai tự dưng muốn đi liều cái mạng của mình chứ.
Cả đoạn đường này hắn trải qua vô số chém giết, gần như vết thương thế nào cũng có, mới gãy chân một lần coi như cũng là viên mãn…. .cái rắm á!
Từ lúc ở Lâm Tri đã biết lão già lừa đảo kia không đáng tin rồi, khi ấy đã không chịu nhận phù hộ thân của lão, lão già lừa đảo này còn khóc lóc van nài, không chịu đưa ra.
Chuyện tiền hàng hai bên đã thỏa thuận xong xuôi, kết quả đến tận giờ vẫn phải bù thêm.
Lúc trước chỉ nói là trảm một mệnh huyết bình bình thường thường, sau đó lại nói là từng bước đi khiêu chiến nhân ma….
Không có một lần nào đáng tin!
“Lão già lừa đảo!” Khương Vọng lại tức giận mắng một câu.
Cuối cùng, khả năng mắng chửi người của hắn vẫn kém xa Trọng Huyền Thắng và Khổ Giác, mắng một hồi cũng chỉ có một câu lặp đi lặp lại, cũng chẳng vui vẻ gì. Trận này đánh vậy rồi cũng coi như thôi đi.
Tai đứt và chân gẫy…
Bằng vào đạo thuật trị thương mèo ba chân của hắn nhất định không thể chữa được hai thứ này, chỉ có thể cẩn thận giữ lại, sau này tìm y tu trị liệu.
Hiện giờ chỉ có thể làm một Thiên Phủ một tai, khôi thủ một chân…
Mới chữa khỏi vết thương được bao lâu chứ? Thật sự là đầy bụng chua xót không biết nói với ai!
Lại ngồi thêm một lúc đợi gân mạch trên tay và đùi khôi phục lại một chút, ít nhất là đạo nguyên còn có thể cưỡng ép cử động được, lại lấy năm thần thông nhu hòa ôn dư.ỡng, kích phát sinh cơ.
Khương Vọng lục lọi trên thi thể Trịnh Phì.
Sờ sờ nửa ngày chỉ mò ra được một cái hộp trữ vật, dung lượng cực lớn, nhưng trong đó phần lớn chỉ là một chút vàng bạc…
Khương Vọng hoàn toàn không thể hiểu nổi, cường đại như Trịnh Phì làm sao lại có chấp niệm đổi nhiều vàng bạc thế tục thế? Lúc trước gã bắt chẹt mình cũng là muốn đòi bạc.
Nguyên thạch dữ trữ chỉ có chín viên, ngoài ra còn có vạn nguyên thạch, một số đạo nguyên thạch, một số pháp khí mà Khương Vọng nhìn cũng chướng mắt…. hoàn toàn có thể nói, kẻ này béo nhưng nghèo.
Nhân ma ác độc thế mà lại nghèo vậy sao?
Bất quá, nghĩ lại, như vậy mới hợp lý, mò thi thể thu hoạch rất ít vốn cũng là chuyện thường.
Người bình thường còn có lão bà tích lũy cho, mà bất kỳ tu sĩ siêu phàm hợp cách nào cũng đều sẽ tận lực chuyển hóa tài nguyên thành tu vi hoặc chiến lực, chứ không giữ nó trong túi trữ vật chờ người khác đến mò.
Bảo tàng lớn nhất của tu gia là bản thân, chứ không phải ngoại vật.
Về phần công pháp bí mật thì phần lớn họ ghi ở trong lòng, những công pháp đỉnh cấp kia đã bị khống chế ngay từ đầu nguồn rồi, căn bản không có khả năng đem ra ngoài.
Cho dù giết chết một đệ tử chân truyền của Đại La Sơn, tìm ra đạo điển căn bản “Khai hoàng mạt kiếp kinh” đi nữa thì cũng không có khả năng học theo. Ngay khi ngươi chỉ cần có ý đồ nhúng chàm thôi, nó sẽ bị cường giả Đại La Sơn cách không xóa bỏ rồi.
Khương Vọng cũng không thất vọng, chín viên nguyên thạch đã rất khá rồi. Hắn coi trọng!
Ngay sau đó thì đi lục soát thi thể của Hoàn Đào và Lý Sấu.
Lý Sấu còn nghèo hơn cả Trịnh Phì, chỉ có năm viên nguyên thạch, ngược lại còn có một cây pháp khí dạng chùy có lực sát thương không hề tầm thường, ngoài ra thì không có cái gì đáng để mắt.
Dù sao Khương Vọng cũng là quan viên tam phẩm của Đại Tề, hiện giờ tầm mắt cũng khá cao, khá là chê những thứ trong trữ vật của Lý Sấu.
Hoàn Đào lại cực kỳ giàu có, trong hộp trữ vật có khoảng chừng năm mươi ba viên nguyên thạch! Cũng không biết làm sao gã có thể giữ được số tài phú này trước mặt hai huynh đệ Trịnh Phì Lý Sấu này, thật sự là xem người không thể xem vẻ ngoài.
Ngoài ra, chuôi trọng kiếm cơ quan này cũng được Khương Vọng thu vào.
Trên thực tế, chuôi trọng kiếm này mới là thứ đồ quý giá nhất. Nghĩ đến, nếu Hoàn Đào không đổ quá nhiều tài nguyên vào thân kiếm, thì nguyên thạch dự trữ có thể còn nhiều hơn.
Dù sao thì gã cũng là cơ quan sư, dù bản thân chỉ chuyên chú vào trọng kiếm cơ quan đi nữa thì thuận tay kiếm thêm chút thu nhập cũng không khó.
Gom hết nguyên thạch lại mới được đầy một cái hộp trữ vật. Khương Vọng mới xem như khôi phục vài phần tinh thần.
Hắn đứng dậy muốn đi, đột nhiên dừng lại.
Hắn nhớ tới một việc.
Cân bằng chi huyết.