Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2006 - Chương 2006: Từ Đây Không Dám So Với Ánh Nắng (2)

Chương 2006: Từ đây không dám so với ánh nắng (2)

Nhân ma nấu giết hai mạch tu sĩ Phong Trì mới luyện ra được cân bằng chi huyết, Trịnh Phì Lý Sấu chia nhau ra ăn, tăng thêm năng lực thần thông cho họ.

Nhưng nguồn gốc của cân bằng chi huyết này lại có thể truy ra đến Vân Đỉnh Tiên Cung.

“Bạch Vân đồng tử!”

Trong phế tích Vân Đỉnh Tiên Cung càng phế phẩm hơn, hắn lay gọi đồng tử béo đang nằm chổng mông ngáy o o.

Hắn nổi giận, bình thường mở miệng là Tiên Chủ Tiên Chủ, cứ như thể trung thành hơn bất cứ ai, hôm nay đánh một trận cửu tử nhất sinh hắn ta lại ở đây ngủ!

“Tiên chủ ngài ở đâu? Nơi này mơ hồ quá.” Bạch Vân đồng tử dụi dụi mắt.

Xem ra là do tiên thiên mê trận này…

Khương Vọng nguôi cơn giận, đi vòng: “Ngươi xem một chút.”

Bạch Vân đồng tử từ trong phế tích Tiên Cung nhìn ra ngoài, thấy Trịnh Phì nằm trong vũng máu thì nhịn không được mà che mặt òa khóc: “Tiểu đồng chỉ ngủ gật thôi, ngươi… ngươi…”

“Không phải muốn giết ngươi!” Khương Vọng vừa bực mình vừa buồn cười, đồng tử tiên cung này thực sự khá ngốc.

“Ngươi xem tên mập này có gì đặc biệt không?”

“Ngươi có biết về cân bằng chi huyết không?”

Bạch Vân đồng tử hơi dịch bàn tay che mắt, nhìn kỹ Trịnh Phì một chút, ánh mắt hoảng hốt, dường như có một đoạn ký ức nào đó tỉnh lại.

“Cân bằng… chi huyết?”

“Lực sĩ tiên cung!” Bạch Vân đồng tử thốt lên.

Khương Vọng nhíu mày hỏi: “Lực sĩ tiên cung ư?”

“Ừm!” Bạch Vân đồng tử rất chắc chắn gật đầu, khuôn mặt nhỏ phúng phính vênh lên: “Lực sĩ tiên cung!:

“…” Khương Vọng chỉ đành hỏi: “Sau đó thì sao?”

Bạch Vân đồng tử chớp chớp đôi mắt vô tội: “Sau đó rất lợi hại!”

Khương Vọng mỉm cười giơ tay lên đầu hàng: “Không cần vội, ngươi có thể nói từ từ.”

“Lực sĩ tiên cung là lực sĩ của tiên cung nhưng tên của lực sĩ mỗi tiên cung cũng khác nhau như lực sĩ Vân Đỉnh tiên cung chúng ta được gọi là Bất Diệt cân bằng chi huyết chính là hạch tâm…” Bạch Vân đồng tử nói một lèo vèo vèo.

Không dừng lại lấy một chút ngắt câu, nhưng Khương Vọng vẫn có thể hiểu được.

“Như vậy, ngươi biết làm sao để tạo ra lực sĩ tiên cung không?” Khương Vọng hỏi.

Bạch Vân đồng tử cười đắc ý đáp: “Ta vẫn nhớ rõ nguyên liệu đấy!”

Đầy mặt là “mau khen ta đi”

Khương Vọng hếch cằm rất cao ngạo nói: “Viết ra.”

Dù sao hắn cũng vừa mới sáng tạo ra lịch sử, phá vỡ chiến tích truyền thuyết của Thiên Phủ lão nhân, mặc dù không có mấy ai biết nhưng cũng khó tránh khỏi vênh mặt một chút.

Đương nhiên, hắn cũng không biết, dáng vẻ trứng thối lúc này của hắn thực sự uy phong khó tả…

Người tại Loạn Thạch cốc, vừa què không lâu, còn chưa quen.

Bạch Vân đồng tử ồ một tiếng, bàn tay nhỏ bắt một cái giữa không trung, lấy được một cái bút mây, tay trái mở ra là một tờ giấy trắng đứng vững giữa không trung, viết ra soàn soạt rất tiêu sái.

Hắn ta đặt bút, bưng trang giấy lên, nâng quá đỉnh đầu cung cung kính kính thưa: “Mời Tiên chủ đại nhân xem qua.”

Khương Vọng thản nhiên nhận lấy, nhẹ nhàng thì thầm: “Lưu sa mộc, trầm vân cốt…”

Đọc một hồi, hắn đọc không nổi nữa.

Bởi vì hắn phát hiện được mình không biết tí gì về những nguyên liệu này, đến nghe cũng chưa từng nghe qua, lại càng không biết đi tìm ở đâu.

Hắn không nhịn được mà hỏi: “Đây là thứ quỷ gì vậy?”

Bạch Vân đồng tử ngơ ngác nhìn hắn – ngài hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?

“Ngươi chỉ biết tên thôi à?” Khương Vọng bất mãn nói: “Phải tìm số nguyên liệu này ở đâu, giá trị bao nhiêu…. Không biết tí gì à? Huống hồ xưa nay khác biệt, nói không chừng rất nhiều thứ đã không còn nữa, ngươi cũng không biết nhanh chóng thức thời một chút sao?”

“Ta còn là trẻ con mà!” Bạch Vân đồng tử thẳng thắn hùng hồn giải thích.

Khương Vọng chỉ trừng mắt một cái, khí thế của hắn ta lập tức xẹp lép. Hắn ta ấm ức nói: “Tiên cung chỉ nói cho ta chừng đó!”

“Tiên cung nói cho ta” đại khái chắc là một đoạn ký ức truyền thừa của Tiên cung.

Có bỏ sót là chuyện bình thường, dù sao thì Tiên cung cũng đã bị hư hại đến mức này cơ mà.

Khương Vọng nhẫn nhịn xúc động muốn đánh cho đứa nhỏ này một trận xuống, nhìn sang thi thể Trịnh Phì cách đó không xa, nói rằng: “Như vậy, ngươi biết làm sao lấy ra máu huyết bình hành này không?”

“Ta ngẫm lại xem.” Để tỏ lòng mình rất coi trọng vấn đề của Tiên chủ đại nhân, Bạch Vân đồng tử xếp bằng ngồi xuống, nhíu mày suy tư như ông cụ non: “Ta phải suy nghĩ thật kỹ đã.”

Thế là từ ấy Khương Vọng vừa tiếp tục trị thương vừa suy nghĩ về tiểu độc này.

Trên người hắn vết thương nghiêm trọng nhất là cái chân gãy, tai bị đứt, và trái tim vỡ vụn, sau đó là thiên địa cô đảo xuất hiện khe nứt, vết thương ở bụng, gân mạch tứ chi….

Trong đó, chân gãy, tai đứt chỉ có thể tạm thời bảo quản thật tốt, sau này tìm lương y nối lại, hoặc cùng đạo thuật trị liệu cường đại, hoặc dùng thiên tài địa bảo cho nó mọc lại…. Tóm lại là không dễ chữa.

Trái tim đứng đầu tạng khí, quan trọng nhất, là nguồn gốc của máu huyết, sức lực. Cũng may, Thông Thiên Cung, Nội Phủ của tu sĩ siêu phàm đều có thể tạm thời thay thế. Hiện giờ hắn đang cưỡng ép gom góp đạo nguyên để duy trì máu huyết lưu thông, nhưng muốn khôi phục cụ thể còn phải nhờ y tu thủ đoạn cao minh xử lý cho.

Về khe nứt của Thiên địa cô đảo cũng chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng, cẩn thận vá lại, chưa từng nghe nói có dược vật nào có thể chữa trị Thiên địa cô đảo.

Vết thương da thịt và gân mạch đứt gãy có thể tự lành nhanh hơn nhờ vào linh khí do năm thần thông chiếu rọi tỏa ra, nhưng hiệu suất thì rất khó nói.

Nói tóm lại, mặc dù đã hoàn thành được hành động khiêu chiến truyền thuyết vĩ đại, nhưng tình trạng hiện giờ của hắn không kém tàn phế là bao.

Tin vui duy nhất đại khái là…. Hắn đã rất quen thuộc trạng thái dưỡng thương.

Sau một lúc nghiêm túc suy tư rất lâu, Bạch Vân đồng tử nhảy dựng lên: “Ta biết cách lấy cân bằng chi huyết!”

Khương Vọng nhìn hắn ta đầy mong đợi.

“Dùng Linh Không Điện!” Bạch Vân đồng tử hưng phấn nói: “Linh Không Điện có thể tự động chuyển hóa sức mạnh rút ra cân bằng chi huyết, còn có thể dùng nó làm nguyên huyết bồi dưỡng cân bằng chi huyết mới! Trước kia làm như vậy đấy!”

“Vậy thật tốt quá rồi! Không uổng công ngươi suy nghĩ lâu như vậy!” Khương Vọng cười đến là xán lạn: “Nhưng Linh Không Điện đã bị hủy rồi.”

“Đúng nhỉ…” Bạch Vân đồng tử lại ngồi chồm hỗm.

Hai tay ôm đầu, có vẻ rất sợ bị đòn.

Khương Vọng ngửa mặt nhìn trời, không ôm trông mong gì vào tiểu đồng tử này.

“Chuyện lực sĩ tiên cung… chờ sau này chữa được Linh Không Điện rồi nói.”

Rời khỏi phế tích Vân Đỉnh tiên cung, một lần nữa nhìn bản thân.

Hắn lấy một vò rượu con ra khỏi hộp trữ vật, rửa sạch rượu bên trong, đặc biệt dùng để giữ máu tươi của hai người Trịnh Phì, Lý Sấu, chờ Linh Không Điện được sửa chữa xong xuôi sẽ lấy ra để làm cân bằng chi huyết.

Đương nhiên, trước khi hắn đổ rượu đi vẫn tiếc của uống mấy ngụm lớn.

Lần này… chỉ thu hoạch được chừng ấy.

Bình Luận (0)
Comment