Sau khi khôi phục được một chút khí lực, Khương Vọng đứng dậy định đi tìm Dư Bắc Đấu đòi nợ.
Nhưng nhìn trái nhìn phải một hồi, hắn ngẩn tò te.
Loạn Thạch Cốc này… làm sao ra ngoài được đây?
Đông tây nam bắc y hệt nhau.
Phá trận này… làm sao tìm được cửa sinh?
Khương Vọng nhìn nhìn thi thể Trịnh Phì, Lý Sấu, Hoàn Đào, ngơ ngẩn mờ mịt.
Chẳng lẽ mình đường đường là đệ nhất Nội Phủ tự cổ chí kim, mà suốt quãng đời còn lại phải sống trong cái trận hỏng này sao? Làm bạn với mấy cỗ thi thể này sao?
Không được khẩn trương, không được gấp gáp.
Khương Vọng lẳng lặng nói với mình, sóng to gió lớn đều trải qua rồi, sẽ không đến mức sụp đổ vì chút chuyện nhỏ này. Tứ đại nhân ma mình giết được ba rồi, khó khăn trước mắt đây tính là gì? Đơn giản chỉ là vài năm thời gian, nâng cao tu vi, hoặc nghiên cứu trận pháp này cho kỹ, chắc không đến ba năm bảy năm…. Cái rắm ấy!
Hắn nhịn không được mà ngửa mặt lên trời mắng ầm lên: “Lão già lừa đảo Dư Bắc Đấu!”
Bỗng nhiên, vèo một tiếng.
Có thứ gì đó xẹt qua trước mặt hắn.
Hắn liếc mắt một cái, lại chính là Tề Đao tệ “giả chết” đã lâu kia.
Thứ này đi vòng vòng trước mặt hắn, sinh long hoạt hổ.
Khương Vọng thu lại vẻ giận dữ, cố nén xúc động muốn dùng Trường Tương Tư chém đứt nó, nhàn nhạt nói: “Dẫn đường đi.”
Việc nhỏ không nhẫn sẽ loạn mưu lớn, có mâu thuẫn gì, ra khỏi trận nói sau.
Đao tệ này đại khái cũng biết đuối lý, không làm ra trò quỷ gì, chỉ thành thành thật thật đi trước dẫn đường.
Vòng mấy vòng, lại đi tới trước một tảng đá lớn vuông vắn. Ở cái nơi khắp nơi là đá tảng đủ hình thù quái dị, tảng đá vuông vắn này lại có vẻ khá khác biệt.
Cũng không cần nó giới thiệu, Khương Vọng sửng sốt một chút liền hiểu ra, nghĩ lại đây chính là “yếm điểm” của trận này. Dư Bắc Đấu đã từng nói, là nơi có thể giúp ma diệt Huyết Ma.
Hắn lẳng lặng chôn cà sa bọc mệnh huyết dưới tảng đá, viên Đao tệ kia lại bay vòng vòng dẫn đường.
Đi tiếp một lúc nữa, trước mặt hắn là dòng suối máu kia, lấy được cửa hang trên vách đá.
Khương Vọng vuốt mặt một cái, bôi những vết máu kia loạn hơn nữa. Như Ý Tiên Y tự có khả năng cải trang nhưng hắn tạm thời không dùng đến.
Hắn lấy gậy ra, chống lấy thân mình, khập khiễng đi vào trong động.
Vừa đi vừa nói: “Lão nhân gia ngài… không biết nói sao nữa, chỉ vì chút lợi nhỏ mà lừa ta…”
“Tới giúp việc!”
Một giọng nói nhỏ bất ngờ vang lên ngắt lời hắn.
Người muốn thêm tiền còn chưa mở miệng, người hỗ trợ thỉnh cầu lại ra lời trước.
Khương Vọng dừng lại.
Hiện giờ hắn rất mẫn cảm với từ “giúp”
Lúc đầu, hắn trốn ở Chiêu quốc ngoan ngoãn tu luyện, nện vững căn cơ, kiên định bước tới Ngoại Lâu, cũng là vì muốn “giúp” người ta mà một đường chạy tới đến mất hồn.
Vốn cho rằng chỉ là một chuyện ở gần đó, có thể xử lý, kết quả, ra khỏi thành rồi lại ra cả nước, hết trèo núi lại vượt đèo…
Ngàn dặm da xôi chạy tới, cuối cùng biến mình thành kẻ què.
Nếu bộ dạng thảm hại lúc này bị truyền ra ngoài, người trong thiên hạ sẽ thấy thế nào?
Đại hiệp một tai? Kiếm tiên một chân?
Tâm tình Khương Vọng thật phức tạp, khó mà tỏ bày.
Theo như triết lý của Khổ Giác đại sư thì đây “Thật là một con rùa đen đi giày cỏ nát!”
Hiện giờ lão già lừa đảo này lại còn mở miệng muốn giúp đỡ?
Da mặt làm sao có thể dày đến thế?
Một cái phù bình an hỏng cũng là lão ép bán, giờ lại muốn kéo người ta bán mấy cái mạng nữa đây?
Khương Vọng càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận.
Nhưng muốn bảo hắn xoay người rời đi, hắn lại…
Sổ sách lúc trước còn chưa tính đâu!
Cảnh giới Ngoại Lâu đã nằm trong tầm tay, thật sự rất cần đạo thuật đỉnh cấp của cấp độ Ngoại Lâu.
Hai mươi viên Nguyên Thạch không phải con số nhỏ gì….
Khương Vọng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chống trượng đi vào.
Mẹ nhà ngươi, ai có thể một cú đâm ở đầu đường Lâm Tri kia lại kết thúc ở tận Đoạn Hồn Hạp chứ?
Người té là Dư Bắc Đầu, còn kẻ què thì lại là ta?
Khương Vọng vô cùng “gian nan” đi vào động quật, liền thấy….
Trọn vẹn bốn mươi chín cây cột đá, tiếp đỉnh tại địa, kết thành một vòng tròn trong động quật như nhà lao đá. Trong “thạch lao”, Dư Bắc Đấu, trên đầu cắm một thanh quỷ đầu đao, mặt mũi đầy máu ngồi lơ lửng giữa không trung.
Hình như còn thảm hơn cả mình!
Nhưng hắn lại thấy lão già lừa đảo này vẫn duy trì tư thế lúc trước, một tay bắt ấn, một tay bắt kiếm chỉ chỉ xuống đất. Dưới mặt đất không chỉ có một mình Huyết Ma lúc trước mà còn có thêm một người nữa.
Đó là một người trung niên mặc quần áo văn sỹ, hơi gầy gò, râu dài nhuộm máu tươi dính lại thành một túm, năm ngón tay trái đều đứt, máu me đầm đìa.
Người này đang nằm vắt ngang thân Huyết Ma, cả hai đều ngửa mặt lên trời, một ngang một dọc đè lên nhau.
Tư thế quỷ dị này quả thực khó hiểu.
“Đừng có nhìn nữa!” Dư Bắc Đấu đột nhiên nhắc: “Mau tới giúp ta!”
Đại khái là cảm thấy mình nói chuyện có vẻ cứng rắn, bèn bồi thêm một câu: “Tiểu hữu.”
“Ha ha” Khương Vọng ngoài cười trong không cười, nói: “Lão nhân gia ngài xem, tình trạng ta bây giờ thế này, tai đứt chân gãy, đi đường cũng tốn sức, còn có thể giúp ngài được việc gì chứ?”
“…” Dư Bắc Đấu nói: “Ngươi kiên trì thêm chút nữa.”
“Miễn đi!” Khương Vọng qua quyết từ chối: “Ngài tính toán thù lao rồi từ biệt đi, ta còn vội về Tề quốc dưỡng thương.”
“Khương tiểu hữu, không thể thương lượng một chút sao?” Giọng nói của Dư Bắc Đấu có vài phần lấy lòng.
Khương Vọng từ chối: “Mệnh ta không cứng lắm đâu, chỉ sợ không chịu nổi mấy lần thương lượng của ngài.”
“Nói gì thế!” Dư Bắc Đấu cười khan: “Chúng ta thương kỹ lượng kỹ….”
“Giờ ta chỉ muốn về dưỡng thương.”
“Xem ra ý ngươi đã quyết!”
“Chẳng lẽ ngài muốn trốn nợ?”
“Ai, làm sao mà tiểu hữu hiểu lầm ta sâu vậy!” Dư Bắc Đấu thở dài một hơi: “Nếu đã vậy, Nguyên Thạch và công pháp đều ở trong hộp trữ vật của ta, ngươi tự lấy đi thôi.”
“Khương Vọng nhíu nhíu mày hỏi lại: “Tự ta lấy?”
Dư Bắc Đấu không nhịn được mà nói: “Ngươi thấy ta có dùng được tay không?”
Thật sự là, một tay Dư Bắc Đấu đang bắt ấn, một tay làm kiếm chỉ trấn áp, bản thân mình ngồi giữa không trung, không hề cử động, đến đao bổ trên đầu cũng mặc kệ.