Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2008 - Chương 2008: Tính Ra Lão Không Thể Quay Đầu (1)

Chương 2008: Tính ra lão không thể quay đầu (1)

Khương Vọng ngẫm nghĩ một lát, rất bất mãn nói: “Ngài chỉ bảo ta đối phó với mệnh huyết, không nói còn có tứ đại nhân ma. Suýt nữa ta đã chết ngoài đó rồi, có phải ngài nên… thêm một chút không?”

“Ngươi nói vậy cũng không phải không có lý.” Dư Bắc Đấu rất sảng khoái trả lười: “Tự lấy đi.”

“Lấy bao nhiêu?”

“Ngươi cảm thấy bao nhiêu mới có thể đền bù tổn thương cho ngươi thì lấy bấy nhiêu.” Dư Bắc Đấu nhàn nhạt nói: “Hoàn toàn dùng đạo đức và xấu hổ của ngươi để ước lượng.”

Lại dám nói lời này!

Nếu lúc này người đứng đây là Trọng Huyền Thắng!

Nhiều lắm là để lại cho Dư Bắc Đấu một cái áo khoác.

Nhưng bây giờ Khương Vọng đang ở đây.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, chỉ định lầy thêm chút phí thương tổn ngoài thù lao.

“Có thể!”

Khương Vọng xoa xoa hai tay, chống trượng lách vào qua khe hở giữa hai cây cột đá, đi tới trước mặt Dư Bắc Đấu.

Hắn nói rất lễ phép: “Thất lễ. Hộp trữ vật của ngài ở đâu?”

“Ngay ở…” Dư Bắc Đấu đột nhiên hô lên một tiếng: “Sao ngươi lại vào đây?”

Khương Vọng hơi sững sờ.

Không phải ngài bảo ta vào lấy thù lao sao?

Bỗng nhiên, trong phạm vi giữa bốn mươi chín cây cột đá, huyết quang ngút trời, thần khóc quỷ khóc, nhìn khắp nơi không thấy một khe hở.

Đại trận bình tĩnh như đã bị phá hư đột nhiên bắt đầu vận chuyển.

Dư Bắc Đấu đột nhiên đổi giọng vội vàng nói: “Đây là Cửu Thiên Thập Địa Tuyệt Sát Diệt Hồn Trận, không phải Động Chân không ra được, một khi sát trận phát động, từ Thần Lâm trở xuống không sống được quá ba hơi. Ngươi đi mau, ta không thể liên lụy tới ngươi!”

Khương Vọng: …

Cái con rùa đen nát bét nhà ngươi! Lại bị lừa!

Bị lừa vào trong trận rồi.

Không cần nghĩ nữa, mới một khắc trước trận pháp này còn không hề có động tĩnh gì, một khắc sau đã long trời lở đất, chắc chắn là do lão già này đã động tay động chân.

Câu trước bảo không phải Động Chân không ra được, câu sau lại bảo ta đi mau. Diễn cho ai xem đấy?

“Lão nhân gia ngài không cần nói gì nữa, trận gì gì này, không phải Động Chân không ra được sao?” Khương Vọng buồn bã hỏi.

“À, đúng.” Dường như đến lúc này Dư Bắc Đấu mới phản ứng được, giọng nói trở nên nặng nề hơn: “Chuyện tới nước này rồi, chỉ có một biện pháp!”

Khương Vọng cũng không muốn phối hợp với lão, không rên lấy một tiếng.

Nhưng Dư Bắc Đấu lại rất tự giác trôi chảy nói tiếp: “Có thấy gia hỏa bị đứt tay dưới đất kia không? Sát trận này là do kẻ đó bố trí đấy, hệ ở thân, giết kẻ đó, trận này tự giải!”

“Ha ha ha.”

Quẻ Sư thờ ơ nằm dưới đất suốt từ nãy khinh miệt cười nói: “Đã bao nhiêu năm rồi, ngươi vẫn lừa người như thế.”

Khương Vọng có thể thoát ra khỏi Tiên Thiên Loạn Ly Trận mà tới đây, để lại bốn đại nhân ma trong đó, chiến tích sáng tạo ra truyền kỳ này đã vượt xa khỏi trí tưởng tượng của lão.

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hối tiếc cũng chẳng có ý nghĩa gì, việc cần phải cân nhắc là đối mặt thế nào.

Mới đầu lão cũng không biết rõ quan hệ giữa Khương Vọng và Dư Bắc Đấu thế nào, cho nên vẫn giữ yên lặng thờ ơ lạnh nhạt. Tới bây giờ, nhận ra được phần nào rồi, thì quả quyết lên tiếng.

“Ngươi biết thân phận, địa vị hiện tại của Khương Vọng là gì sao? Tuyệt thế thiên kiêu thế này, tương lai không thể nói trước, ngươi chỉ nói dăm ba câu mà đòi dỗ hắn liều mạng. Người ta thành thật đối đãi với ngươi, ngươi lại không nói thật lấy một câu! Dư Bắc Đấu, tâm ngươi có thể an sao?”

Chỉ tiếc, hiện giờ lão còn nằm dưới đất, sau lưng còn có một con Huyết Ma, lời phát biểu nghĩa chính từ nghiêm này sao có vẻ hơi thiếu khí thế.

Dư Bắc Đấu không thèm nhìn đến Quẻ Sư kia, mà nói với Khương Vọng: “Người này chính là Đoán Mệnh Nhân Ma, đã từng dùng huyết quẻ tính toán ngươi, muốn đoạt Tiên Cung của ngươi, ta phải mất trăm năm tu vi, dùng hộ thân phù thiên phẩm cái thế vô song ngăn lại giúp ngươi. Hôm nay, trong Tiên Thiên Loạn Ly Trận, ta chấp nhận nguy hiểm đến tính mạng chỉ đường cho ngươi, cho ngươi cơ hội sáng tạo ra đơn quyết nhân ma. Cũng là lão ta động tay động chân dẫn đạo bốn nhân ma đến, ép ngươi vào thế không thể lấy một địch bốn…”

Lão nói rất thành khẩn: “Nếu ta là ngươi, thù này không thể không báo, không thể chờ qua đêm!”

Dư Bắc Đấu vừa dứt lời, Quẻ Sư đã cười lạnh: “Ta dùng huyết quẻ tính là tính ngươi, liên quan gì tới Khương Vọng? Ngươi cố ý đưa một cái phù hỏng cho Khương Vọng, họa thủy đông dẫn, muốn mượn tay Tề quốc bắt ta, tưởng người bên ngoài toàn kẻ ngu mặc cho ngươi lừa bịp hả? Cũng không nghĩ thử xem, nếu ta thật sự có ý với Tiên Cung, làm sao đến giờ mới tìm Khương Vọng? Ban đầu ở Ung quốc, ta đã biết Khương Vọng rồi, nhưng không đi tìm hắn!”

Quẻ Sư quay sang nhìn Khương Vọng, nói tiếp: “Khi Trịnh Phì Lý Sấu làm việc ở Thanh Vân Đình, ngươi cũng ở đó, đúng không? Còn cứu được bản thân mình thoát đi nữa. Sau đó, ta có từng tìm ngươi không? Ngươi tự hỏi mình một chút xem, nếu khi ấy ta tìm ngươi, ngươi có cơ hội thoát thân không?”

Khương Vọng không nói gì.

Nhưng trầm mặc cũng là một loại thái độ.

Quẻ Sư nhìn sang Dư Bắc Đấu: “Hôm nay ta dẫn ngươi tới đây là vì giết ngươi, ta nào biết có Khương Vọng ở đây? Là ngươi cố ý lộ ra, nói rằng ngươi có bằng hữu đang ở trong Tiên Thiên Loạn Ly Trận, đi tìm mệnh huyết của Huyết Ma kia, ta mới để cho người đi tìm… Nói cho cùng, Khương Vọng liều cái mạng này là vì ngươi hay vì ta?”

Qua lời Quẻ Sư, cả câu chuyện đã thay đổi hoàn toàn về tính chất, nhưng logic cũng rất rõ ràng, có thứ có tự.

Dư Bắc Đấu kinh ngạc hỏi: “Sư Tiệt tốt, sao ngươi dám đổi trắng thay đen?”

Quẻ Sư lạnh nhạt nói: “Sư thúc, là ai đang đổi trắng thay đen, trong lòng ngươi hiểu rõ! Nên nhớ, gạt người một lúc thì dễ, gạt người một đời mới khó!”

Từ chỗ Yết Diện Nhân Ma, Khương Vọng đã biết quan hệ của bọn họ, nên cũng không kinh ngạc.

Thấy bọn họ đấu võ mồm đến là kịch liệt, hắn không nhịn được mà nói: “Hai vị, ta quan trọng đến vậy sao?”

“Đương nhiên!” Dư Bắc Đấu vội vàng nói: “Người này tội ác chồng chất, Huyết Ma càng là cái họa cho nhân tộc. Ta lấy sức một mình trấn áp bọn chúng đã vất vả lắm rồi. Mà ngươi tư chất ngút trời, có tài tuyệt thế, giờ này ngày này, người vì dân trừ ác ngoài ngươi còn ai?”

Bình Luận (0)
Comment