Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2009 - Chương 2009: Tính Ra Lão Không Thể Quay Đầu (2)

Chương 2009: Tính ra lão không thể quay đầu (2)

“Thiện ác đều do ngươi định à? Thế nào là thiện, thế nào là ác?” Quẻ Sư hỏi ngược lại: “Ngươi ghét hiền ghen tài, bày ra ván cục giết sư huynh, có thể coi là thiện hay không? Còn nữa, ta xem như kẻ ác, nhưng sao chưa từng hại Khương Vọng? Là ai quấy hắn vào nguy hiểm? Là ai khiến cho đường đường một thiên kiêu lại biến thành kẻ tai đứt chân cụt thế này? Cái đại thiện nhân nhà ngươi, sao nói dối không chớp mắt thế?”

“Được rồi được rồi.” Khương Vọng chấm dứt cuộc tranh luận kịch liệt giữa thúc điệt hai người, buồn bã nói: “Ý ta là… nếu ta đã quan trọng như vậy, các ngươi có thể nói xem điểm quan trọng không?”

Quan trọng?

Quẻ Sư ngẩn người.

Quan trọng gì cơ? Với tuyệt thế thiên kiêu thế này, với thiếu niên nhiệt huyết như thế, chẳng lẽ thiện ác không quan trọng sao?

“Khụ!” Dư Bắc Đấu hiểu ý trước, ra giá luôn: “Ta cho ngươi thêm hai mươi khối nguyên thạch!”

“Ha! Sư thúc, có vẻ như ngươi xem thường Khương Thiên Phủ quá nhỉ?” Quẻ Sư nắm đúng điểm yếu, lập tức thêm vào: “Khương Thanh Dương, ta không giống đám thần côn thích giả danh lừa bịp, không nói linh tinh với ngươi. Nếu hôm nay ngươi có thể giúp ta, ta sẽ đưa ngươi ngàn viên nguyên thạch, một bộ pháp y, ba bộ bí thuật cấp Ngoại Lâu! Nếu ngươi có cừu nhân gì, bất luận tu vi cao thấp thế nào, ta cũng có thể dùng huyết toán tính một quẻ!”

“Nghe có vẻ không tệ…” Khương Vọng quay sang Dư Bắc Đấu: “Dư tiền bối không định tăng giá sao?”

Thoáng cái Dư Bắc Đấu tràn đầy căm phẫn: “Chẳng lẽ chính đạo nhân gian không đáng cho ngươi giữ gìn? Chẳng lẽ an nguy của nhân tộc không đáng cho ngươi tận tâm? Ngươi làm bạn với nhân ma, thì có khác gì nhân ma? Chỉ vì chút lợi cực nhỏ, ngươi đã muốn vứt bỏ lập trường sao? Nếu việc này lan truyền ra ngoài, thiên hạ nào có chỗ nào cho ngươi sống yên ổn?”

“Giết ngươi sẽ không truyền ra được.” Quẻ Sư rất tri kỷ mà nhắc nhở.

Dư Bắc Đấu nổi giận đùng đùng nhìn gã chằm chằm, Quẻ Sư cũng không chút yếu thế mà trừng lại.

Khương Vọng chỉ “a” một tiếng, vươn đầu ra nhìn Huyết Ma mặt trắng không râu kia, hỏi: “Các hạ thì sao?”

Dường như Lưu Hoài không nghĩ tới khả năng này.

Gã chỉ lẳng lặng đứng ngoài quan sát Quẻ Sư và Dư Bắc Đấu tranh cãi, tự giác nhận định không có việc của mình.

Ma tộc là kẻ địch chung của nhân tộc mà.

Làm sao mình mua chuộc được?

Sửng sốt một chút, gã chần chờ nói: “Nếu ngươi giúp ta, ta sẽ đưa ngươi tới Vạn Giới Hoang Mộ được không?”

Khương Vọng thở dài một hơi, nói với Dư Bắc Đấu: “Hay ta giết Ma giúp ngươi trước nhé? Ta thấy gã cơ bản là không cứu nổi rồi. Cái này có thể ra giá rẻ hơn một chút. Ngài tự đưa ra là được.”

Dư Bắc Đấu nở nụ cười: “Cái thứ tệ hại này không giết ngay được đâu. Ngươi giết nhân ma đi đã!”

“Khương Vọng! Còn có thể bàn điều kiện!” Quẻ Sư lập tức nói: “Bị đưa vào hiểm địa, mạng sống như treo trên sợi tóc, chẳng lẽ ngươi không phẫn nộ chút nào sao? Giết đám người Vạn Ác, dù ngươi là tuyệt thế thiên kiêu cũng là cửu tử nhất sinh. Chẳng lẽ ngươi cam tâm bị lừa như vậy sao? Ngươi đã bị lừa đến Đoạn Hồn Hạp, lại bị lừa vào trong trận, còn định bị lừa đến khi nào nữa? Tới khi ngươi chết sao? Thật sự có thể không oán sao?”

Nghe gã nói xong, Khương Vọng thở dài một tiếng, nhìn bên chân trái trống không, ánh mắt nhìn sang Dư Bắc Đấu trở nên nghiêm túc: “Nói thực ra, quả thực ta rất tức giận. Vì ta không có nghĩa vụ phải liều mạng vì ngài, bất kể ngài theo đuổi là chính nghĩa hay công lý, hay đại nghĩa nhân tộc gì đó, ngài cũng không có quyền lừa ta vào cuộc, ép ta phải bán mạng.

Có một vị đại sư đã từng nói cho ta “Lấy tiêu chuẩn của ngươi để yêu cầu người khác là quá nghiêm khắc, lấy tiêu chuẩn của ngươi mà yêu cầu cả thế giới, vậy là ngươi ác mà không biết, ngươi là ma trong ma!”

Dư tiền bối, lời này ta rất tán thành!”

“Đó thật sự là một vị đại sư có đại trí tuệ.” Dư Bắc Đấu khen một tiếng, thu lại nụ cười trên mặt, cũng hết sức chăm chú nói: “Ta phải nói với ngươi một điều, theo tính quẻ của ta, lần này ngươi đến Đoạn Hồn Hạp không hề nguy hiểm. Hiển nhiên, ta đã đánh giá cao mình, đánh giá thấp sư điệt của ta, mới tính sót một bước trong Tiên Thiên Loạn Ly Trận, mới khiến cho ngươi lâm vào tình cảnh Nội Phủ mà đối diện với bốn Ngoại Lâu. Đây là sai lầm của ta, ta không cách nào phủ nhận, nhất định sẽ nghĩ biện pháp đền bù.

Ta đã bỏ rất nhiều công sức mới thiết lập lại được liên hệ với ngươi trong Tiên Thiên Loạn Ly Trận, nhưng khi đó ngươi đã kết thúc chiến đấu.

Những lời này của ta có lẽ ngươi sẽ tin, cũng có lẽ sẽ không tin. Ngươi tin ta, ta cảm tạ ngươi. Ngươi không tin ta cũng là nên, ngươi có quyền làm vậy.”

Đại khái đây là lần Dư Bắc Đấu nói chuyện nghiêm chỉnh nhất từ khi Khương Vọng biết lão tới giờ.

Không có mấy lời linh tinh lừa đảo kiểu “phù hộ thân vô song cái thế thiên phẩm” gì, chỉ là một vị Chân Nhân đương thế được xưng tụng là “Quái diễn bán thế” (1), nhận sai lầm với người mình có lỗi.

“Là người đứng đầu Mệnh Chiêm Thuật đương thời, Dư Bắc Đấu ngươi sẽ tính sót sao?” Quẻ Sư cười lạnh nói: “Cũng chỉ để lừa gạt mấy người trẻ tuổi một chút thôi!”

“Ha ha ha” Dư Bắc Đấu cười to như thể đây là chuyện vui lắm vậy: “Người tính không bằng trời tính, làm sao có thể tính toán tường tận mọi chuyện? Nếu ta không thể tính sót, năm xưa làm sao có thể để cho sư phụ ngươi đi vào lạc lối? Nếu ta không thể tính sót, làm sao có thể để cho ngươi chạy trốn nhiều năm như vậy? Nếu ta không tính sót… Mệnh Chiêm Thuật làm sao đến mức hôm nay!”

Lão cười lớn nhìn Khương Vọng: “Ta cũng muốn tính hết được thần được quỷ mà! Nhưng quẻ này của ta thực ra chưa thể diễn được tới nửa đời trước! Buồn cười, buồn cười!”

Trên trán lão cắm quỷ đầu đao, gáy phồng lên một bao máu, mặt mũi bê bết máu, cười đến thê lương…

“Đời sau tính không chuẩn, đời trước cần gì tính? Tính ra ván đã đóng thuyền, tính ra lão không thể quay đầu, tính ra lão đến nước này, tính ra lão bất lực! Ha ha ha ha…”

Bình Luận (0)
Comment