Khương Vọng nói: “Nếu đòn sát thủ của ngươi phát động một cách bị động, ta sẽ giữ mạng ngươi lại, để một kích cuối cùng cho Dư Chân nhân. Nếu đòn sát thủ của ngươi được phát động một cách chủ động, vậy ta làm gì ngươi chắc cũng không ảnh hưởng đến quyết định của ngươi.”
“Ngươi cảm thấy ý tưởng này thế nào?” Hắn hỏi.
“Ý tưởng thiên tài!” Dư Bắc Đấu khen.
“Thì ra Trịnh lão tam chết như thế…” Quẻ Sư chợt hiểu ra, ngay sau đó tán thưởng nói: “Vậy ngươi còn chờ gì nữa?”
Không ngờ gã lại thúc giục Khương Vọng ra tay.
Là phô trương thanh thế, hay là đã tính trước?
Đây tuyệt đối là một cái bẫy khiến Khương Vọng mê mang nhất cho tới giờ. Bất kể Dư Bắc Đấu hay Quẻ Sư, thậm chí là cả Huyết Ma, hắn cũng không hiểu lắm.
Không bình thường lắm.
Đỉnh cao thuật bói toán giao phong, khiến cho kẻ ngoài nghề như hắn tỉnh tỉnh mê mê….
Nhưng hắn cũng không cần hiểu.
Phía trước có ngàn vạn lối rẽ, lựa chọn của hắn tự do bản tâm!
Trong mắt hiện lên xích kim bất hủ, Khương Vọng đột nhiên ngoặt bước vặn người, dứt khoát vung kiếm xuyên vào bụng Dư Bắc Đấu treo giữa không trung!
Dư Bắc Đấu lơ lửng giữa không trung với cái bụng bị thương, toàn thân co rụt lại, trợn trừng hai mắt: “Ngươi điên rồi?”
Khương Vọng không nói hai lời, rút kiếm quay lại.
Một kiếm này lại càng chuẩn hơn ác hơn.
Đối diện với hàn quang, Dư Bắc Đấu không thể không đưa tay cản lại.
Nhưng lão vừa cản lại, tiếng khóc thần kêu quỷ gào bên tai đột nhiên yên lặng.
Huyết khí đằng đằng kia lập tức tan hết như mây khói chỉ trong khoảnh khắc.
Trước mắt nhìn thấy bốn mươi chín cây cột đá nối từ đỉnh đến mặt đất thành một trận hình vòng tròn.
Trong trận, Dư Bắc Đấu ngồi lơ lửng giữa không trung, một tay bắt ấn, một tay bắt kiếm chỉ chỉ xuống đất.
Một chỉ trấn cả đôi, Huyết Ma và Quẻ Sư nằm dưới đất, ai nấy đều phẫn hận.
Mà bản thân Khương Vọng thì đứng cách Quẻ Sư không xa, một tay chống gậy, một tay nhấc kiếm.
“Lần này cũng tin được à?” Dư Bắc Đấu vừa nói vừa có ý cười: “Ta có thể liên hệ với ngươi trong Tiên Thiên Loạn Ly Trận một lần nữa, quả thực đã dốc hết sức rồi.”
Một màn vừa rồi là ảo giác, cũng không phải hoàn toàn là ảo giác.
Bởi vì Dư Bắc Đấu còn phải phân tán một phần tinh lực để liên hệ với Khương Vọng trong Tiên Thiên Loạn Ly Trận, cho nên kỳ thật quyền điều khiển Tế Huyết Tỏa Mệnh Trận vẫn luôn nằm trong tay Quẻ Sư.
Vừa rồi khi Khương Vọng mới vào trong động quật, tất cả mọi thứ hắn nghe được nhìn được thật ra đều là ảo giác Quẻ Sư tạo ra.
Bản thân gã bị Dư Bắc Đấu trấn phong, chủ yếu dốc sức ra để đối kháng với Dư Bắc Đấu, nhưng lại cố phân ra một phần tâm lực xem Tế Huyết Tỏa Mệnh Trận như cội nguồn sức mạnh mới, từ bỏ hiệu quả của bản thân trận pháp, tạo ra ảo giác dẫn dắt Khương Vọng tấn công giết Dư Bắc Đấu.
Dư Bắc Đấu vẫn chưa bao giờ từ bỏ tranh đoạt quyền điều khiển Tế Huyết Tỏa Mệnh Trận, nhưng không cách nào mượn Tế Huyết Tỏa Mệnh Trận giết gã. Về sau, Dư Bắc Đấu lại tiến vào trong ảo giác Quẻ Sư tạo ra, cùng đối kháng với Quẻ Sư trong huyễn cảnh.
Nhưng không thể nói toạc chân tướng ra trước mặt Khương Vọng.
Khi lão có ý đồ nhắc nhở đây chỉ là ảo giác, lão sẽ bị đuổi ra khỏi ảo giác này.
Bởi vì việc này đã làm nghịch lại cơ sở tồn tại của huyễn cảnh.
Cho nên, từ đầu tới cuối, thực ra lão chỉ nhắc tới một câu đề tỉnh:
“Nghe theo nội tâm của ngươi.”
Khương Vọng là người mang thần thông Xích Tâm.
Không bị dị chí xâm phạm.
Hiển nhiên, Quẻ Sư không biết, mà Dư Bắc Đấu lại hiểu rõ.
Khi chưa biết kết quả trận chiến đấu trong Tiên Thiên Loạn Ly Trận, lão phân tinh lực tạo liên hệ mà mất quyền khống chế Tế Huyết Tỏa Mệnh Trận, nước cờ này nhìn thì có vẻ dở.
Nhưng khi Khương Vọng sáng tạo ra truyền thuyết, đi vào trong động quật, chiến thắng huyễn cảnh nặng nề này…
Không nghi ngờ gì nữa, nước cờ này chính là bằng chứng rõ ràng rằng xét về đạo bói toán thì Dư Bắc Đấu vượt xa Quẻ Sư.
Khương Vọng đâm Quẻ Sư rồi, Quẻ Sư vẫn còn biểu diễn một chút muốn lừa gạt.
Đáp lại gã là một kiếm còn ác hơn nữa, Quẻ Sư không thể không ra tay ngăn cản, thế là Tế Huyết Tỏa Mệnh Trận bị mất khống chế, bị Dư Bắc Đấu hủy đi hoàn toàn…
Khương Vọng cảm nhận được rõ ràng tất cả hiện trạng này.
Mắt hắn, tai hắn, tất cả đều cảm nhận được, đều miêu tả rõ ràng chân tướng cho hắn biết.
Bốn mươi chín cây cột đá kia cũng chỉ là đá tảng thôi, chẳng có gì đặc biệt.
Quẻ Sư nhìn chằm chằm Khương Vọng, hỏi: “Làm sao ngươi thoát được?”
Huyết quang tràn ra ngoài ánh mắt gã dần dần biến thành hình bát quái.
Nhưng sau một khắc, nó bất ngờ biến thành màu đen, lại chuyển sang trắng, rồi tan thành lưu quang.
Dư Bắc Đấu buồn bã nói: “Sư điệt ngoan, chớ giãy dụa nữa.”
Thực ra Quẻ Sư cũng chẳng làm sao, cũng không cần đáp án, gã cố ý nói chuyện chẳng qua là vì muốn quấy nhiễu Khương Vọng mà thôi, sau đó dùng máu để bói, nhưng lập tức bị Dư Bắc Đấu trấn trụ.
Khương Vọng cảm nhận được mọi thứ cực kỳ rõ ràng, cũng thán phục vì thực lực của Dư Bắc Đấu, cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được tuyệt cảnh của Quẻ Sư.
Người cũng không dừng.
Gần như đồng thời với lúc huyết quang trong mắt Quẻ Sư tràn ra, hắn đã dừng gậy đầu rồng lại, toàn thân bắn nhanh mà ra.
Trường Tương Tư hiện lên như hàn mang, như một vòng cầu vồng vắt ngang không trung.
Bắt nguồn từ Khương Vọng, dừng lại ở Quẻ Sư.
Đây là cầu vồng chói lọi, là hiện hình của đường sinh tử.
Là phong mang thật sự, là thanh kiếm dương danh thiên hạ!
Nhưng khi mũi kiếm sắp chạm vào thiên linh cái của Quẻ Sư, Khương Vọng chợt cảm thấy không đúng.
Vừa nghĩ, lập tức tay dừng.
Trường kiếm hung hiểm lệch ba tấc sang bên phải, đính xuống mặt đất.
“Vì sao do dự?” Dư Bắc Đấu nỏi: “Còn không mau giết nhân ma, chẳng lẽ còn chờ gã phản kích sao?”
Khương Vọng không nói một lời.
Trong nội phủ thứ hai, có lẽ là vì đã hết thời gian, hoặc vì khoảng cách quá xa…. Tóm lại, sau khi Yết Diện nhân ma thoát đi hồi lâu, thần thông Lạc Lối bị thần thông Tuyệt Huyền phong cấm thật lâu đã lặng lẽ được giải phong.
Dưới ánh sáng do thần thông Xích Tâm chiếu rọi.
Ánh sáng hai màu đen trắng của thần thông Lạc Lối lóe lên trong ngũ phủ hải, như đang nói…
Đã nhập lạc lối!