Lúc này, Khương Vọng lựa chọn tin tưởng thần thông của mình, mà phủ định ngũ giác.
Thần hồn lay động, trong khoảnh khắc liền triệu phát ngũ thức địa ngục, tự lạc tự thân!
Che mắt, che tai, nhín hơn, bế môi, ngăn cản xúc giác, phong bế cả ngũ giác.
Trong trạng thái ngũ thức bị phong bế, Khương Vọng giao tất cả mọi thứ cho thần thông Xích Tâm.
Trời có một mặt trời để rọi sáng, người có một tâm để mà chiếu!
Mũi kiếm điểm xuống mặt đất, người đã phủi kiếm mà lên, rồi chuyển hướng nhào tới Dư Bắc Đấu giữa không trung!
Khi ngũ thức lại xuất hiện, hắn thấy dường như tất cả mọi thứ trước mắt đã ngưng kết thành một bức họa.
Một bức họa có trăm ngàn tầng họa.
Bức họa không ngừng lộ ra, không ngừng rơi xuống từng mảng.
Sự thật và hư ảo cùng bóc ra, rồi lại cùng xen lẫn.
Không phân biệt được cái gì là thật, cái gì là giả.
Trong những mảnh vỡ của chân thực và hư ảo này, Khương Vọng chỉ không ngừng tiến lên.
Kiếm chỉ thẳng, người lao tới.
Va chạm tất cả, mở ra tất cả kết nối chân thực và hư ảo.
Thế là, không trung biến thành mặt đất, Dư Bắc Đấu biến thành Quẻ Sư.
Phương vị của hắn, cảm nhận, mục tiêu trước đó, tất cả đều sai lầm!
Hiện giờ, kiếm của hắn vẫn chỉ vào cổ họng đối phương, mà trong mắt Quẻ Sư lần đầu tiên hiện ra kinh nghi!
Bí pháp “Lai Thế” bất tuyền của Mệnh Chiêm Thuật đã bị phá!
Khương Vọng nhìn huyễn cảnh bị đánh vỡ lúc trước, phối hợp với một màn Dư Bắc Đấu áp chế Quẻ Sư vừa rồi, thực ra vẫn là do Quẻ Sư thao túng. Cảm nhận của hắn là đúng, nhưng những gì trải qua là giả.
Chẳng qua chỉ là huyễn tượng Quẻ Sư muốn thăm dò lá bài tẩy của hắn nên sáng tạo ra. Có thần thông Xích Tâm chiếu rõ, xác nhận Khương Vọng không có thủ đoạn nào nữa, mới dẫn phát động cơ cuối cùng.
Thúc đẩy Khương Vọng động thủ.
Thần thông Xích Tâm quả thực có thể không bị ảnh hưởng, nhưng Khương Vọng đâm Quẻ Sư vốn xuất phát từ bản tâm.
Chỉ bất quá, mọi thứ hắn nhìn thấy không phải là chân thực, Quẻ Sư hắn tấn công muốn giết cũng không phải Quẻ Sư!
Cho nên, trong tình huống không biết gì cả, hắn tự cho là đã phá giải được thực hư, lao tới Quẻ Sư, thực ra đó vẫn là Dư Bắc Đấu.
Nhưng dưới “Cơ duyên xảo hợp”, Tuyệt Huyền của Yết Diện nhân ma để lại được giải phong đúng vào lúc này.
Thần thông Lạc Lối kịp thời quay lại, kịp thời cảnh báo Khương Vọng.
Vậy mới có cảnh tượng Khương Vọng thu kiếm lui về, quả quyết phong bế ngũ thức, lấy Xích Tâm ngự Lạc Lối, đâm ra một kiếm này!
Trong chiến trường giao phong của Quẻ Sư và Dư Bấc Dẩu, tất cả “cơ duyên xảo hợp” đương nhiên đều là “mưu đồ từ lâu”
Không có cái gì gọi là may mắn cả, tất cả đều là giao phong về bói toán.
Điều khiến Quẻ Sư kinh nghi không phải là Dư Bắc Đấu lại thắng một bước, tính thắng một bước hay thua một bước đôi khi cũng không ảnh hưởng đến kết quả.
Điều khiến gã thực sự kinh nghi là Khương Vọng này lại có thể đưa ra phản ứng quả quyết đến thế, lại có thể tự tin đến vậy, có can đảm phong bế ngũ thức, giao mình cho thần thông!
Tự tin là phẩm chất thiếu yếu của cường giả.
Nhưng xen lẫn trong cuộc chiến giữa một vị Thần Lâm đỉnh cấp, một vị Chân Nhân đương thời, còn cả một vị Huyết Ma nữa, lại có thể tin tưởng vào phán đoán của mình đến vậy, thật không phải bình thường!
Mà đối với Khương Vọng…
Trên đường Lâm Tri, Dư Bắc Đấu từng dẫn hắn đi vào tương lai của một người bình thường.
Quẻ Sư và Dư Bắc Đấu cùng xuất một môn, có thủ đoạn tương tự nhau cũng chẳng có gì lạ.
Phát hiện ra vấn đề, đối mặt với vấn đề, giải quyết vấn đề.
Như thế mà thôi.
Thậm chí, hiện giờ nhớ lại, khi ấy Dư Bắc Đấu cố ý dẫn hắn đi như vậy chưa chắc đã không phải vì muốn nhắc nhở cho một màn hôm nay!
Quái toán bực này, từ kinh khủng cũng không đủ để hình dung nữa rồi.
Khương Vọng lấy Xích Tâm ngự Lạc Lối, biết rõ tất cả những gì hắn đã thấy, đã cảm nhận được đều không xảy ra, hiện tại mới là những điều thực sự xảy ra.
Vứt bỏ tất cả huyễn tưởng, một kiếm rơi xuống.
Hắn là chân thật.
Kiếm của hắn là chân thật.
Mũi kiếm cũng truyền tới cảm xúc chân thực…
Đã xuyên vào trong cổ!
Bản thân Quẻ Sư bị Dư Bắc Đấu bắt giữ, đến kim khu ngọc tủy cũng bị khống chế.
Trường Tương Tư đâm vào da thịt dễ dàng.
Tay của Khương Vọng rất vững, mũi kiếm đâm chính xác qua cổ của Quẻ Sư nhưng không chạm trúng yết hầu.
Quẻ Sư chỉ bị thương chứ chưa chết.
Đây là lần đầu tiên hắn gây tổn thương cho cường giả Thần Lâm Cảnh!
Mặc dù bọn họ đang ở trong tình trạng đặc biệt...
Khương Vọng vẫn giữ bình tĩnh, toan rút kiếm về để chém thêm mấy vết thương nữa thì thân kiếm bỗng hạ xuống.
Quẻ Sư hơi lộ tay ra, tốc độ không nhanh nhưng lại bắt được mũi kiếm với quỹ đạo như đã lường trước được, có vẻ muốn đọ sức với hắn.
Kim khu ngọc tủy bị khống chế không thể chống lại sự sắc bén của Trường Tương Tư.
Máu chảy ra từ kẽ tay của gã, nhưng gã cũng giữ tay rất vững.
Hai dòng sức mạnh va vào nhau tại thân kiếm, Trường Tương Tư không ngừng phát ra tiếng rung.
"Sư điệt tốt." Dư Bắc Đấu hạ giọng: "Thú nhốt giãy giụa cũng không thể phá lồng!"
Quẻ Sư bận lo đối phó với Khương Vọng, dĩ nhiên người đang khống chế Quẻ Sư lẫn Huyết Ma là lão sẽ nhân cơ hội xông vào. Ngón tay vốn không thể nào bị thương của Quẻ Sư chính là chứng cứ rõ nhất.
Giờ phút này, tình thế đã rõ.
"Lai Thế" bị phá, Khương Vọng hoàn toàn vào cuộc. Quẻ Sư không còn nhìn thấy dù chỉ một chút hy vọng đảo ngược tình thế.
Dư Bắc Đấu tính hết quỷ thần, một mình khống chế cả Huyết Ma lẫn Quẻ Sư, Xích Tâm của Khương Vọng kiên định và sắc bén. Bọn họ không phải là người sẽ cho kẻ địch cơ hội.
"Thế à?"
Quẻ Sư hỏi vậy.
Bỗng nhiên, bàn tay đang giữ mũi kiếm kéo sang trái!
Dường như gã đã hoàn toàn từ bỏ đối đầu với Dư Bắc Đấu, chỉ tập trung giành giật với thanh kiếm này.
Sức mạnh bùng nổ trong thoáng chốc thật sự khủng khiếp, ngay cả Khương Vọng cũng suýt ngã xuống đất.
Mũi kiếm Trường Tương Tư theo tay của Quẻ Sư chém đứt một nửa cổ của gã!
Máu tươi phun trào.
Không, không chỉ như thế.
Uẩn Thần điện, Ngũ Phủ Hải, Thông Thiên Cung... Khương Vọng có thể cảm nhận được toàn bộ nguồn sức mạnh bên trong cơ thể Thần Lâm này đều đang sụp đổ.
Sức mạnh to lớn bên trong cơ thể đó kiên quyết tiêu tan.
Đây không phải lần đầu tiên Khương Vọng chứng kiến tu sĩ Thần Lâm chết đi, nhưng hắn vẫn thấy khó hiểu lẫn kinh ngạc.
Gã tự sát!
Đúng là khiến người ta bất ngờ!