Tại sao Quẻ Sư, một cường giả Thần Lâm Cảnh đỉnh cấp xem mạng người như cỏ rác này, lại tự sát chứ?
Đến giờ Khương Vọng mới chú ý đến ánh mắt của Quẻ Sư. Từ lúc bị đâm vào cổ, gã vẫn luôn nhìn chăm chăm vào Dư Bắc Đấu.
Ngay cả khi cổ bị chém lìa một nửa, gã vẫn hướng mặt về phía Dư Bắc Đấu.
Gã chết dưới kiếm của Khương Vọng nhưng lại nhìn Dư Bắc Đấu.
Thù hận, chấp niệm đều lặng lẽ thể hiện trong sự im lặng!
Có lẽ là do Quẻ Sư đã bị giải quyết, Dư Bắc Đấu chỉ cần khống chế mỗi Huyết Ma nên lão cảm thấy bớt áp lực hẳn.
Kiếm trên tay phải của lão nhắm ngay Huyết Ma, tay trái lau đi một ít vết máu trên mặt rồi nhanh chóng làm lại ấn quyết.
Sau đó, lão cười nói: "Công phu của vị thiếu hiệp một chân này thật là tài!"
Khương Vọng lập tức nghiến chặt răng.
Quẻ Sư đã chết, thanh Quỷ Đầu Đao cắm trên đầu Dư Bắc Đấu cũng từ từ tan biến.
Dư Bắc Đấu giãn mày, vừa cười thoải mái vừa hỏi thêm: "Hình như ngươi rất bất ngờ về việc gã tự sát nhỉ?"
Khương Vọng im lặng một lát mới đáp: "Chuyện đó khó bất ngờ lắm hả? Dù sao gã cũng là cường giả đạt tới cấp bậc này rồi."
"Thật ra cũng không có gì đáng bất ngờ." Dư Bắc Đấu ung dung nói: "Gã không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào trong tương lai, dù đi như thế nào cũng chỉ khác ở chỗ chết nhanh hay chậm, do đó gã đã chọn ra cách tốt nhất trong mắt mình... Chỉ thế thôi."
Khương Vọng nhíu mày: "Gã nhìn thấy tương lai à?"
"Như ngươi nghĩ đó, ta đã thay đổi kết quả bói toán của gã... Thật ra nó cũng không tính là thay đổi, chẳng qua là xóa đi chút hy vọng mong manh thôi." Dư Bắc Đấu thuận miệng nói: "Bởi vì gã rất mạnh, nghiên cứu Huyết Chiêm Thuật rất kỹ nên mới khẳng định kết cục như vậy... Ngươi hiểu mấy chuyện này thì sẽ không bất ngờ về việc gã tự sát nữa."
"Chẳng lẽ gã không ngờ đến chuyện kết quả bói toán của mình bị ngài sửa đổi?"
"Đương nhiên là gã không ngờ rồi." Dư Bắc Đấu hờ hững nói: "Bởi vì trước giờ chưa có ai làm được chuyện này."
Khương Vọng không khỏi ngửa đầu ra sau...
Mấy câu này thật là phách lối!
"Rất khó hiểu à? Huyết Chiêm Thuật của gã là quẻ thuật hỏi vận, huống hồ gã còn là Thần Lâm đỉnh cấp kiêm đại sư bói toán, chỉ có nước gian lận trên dòng sông vận mệnh mới có thể thay đổi kết quả bói toán mà không làm gã phát hiện ra. Trước ta, không có bất cứ tu vi Động Chân nào làm được việc này."
Càng nói càng kiêu ngạo...
Lại còn “gian lận trên dòng sông vận mệnh” nữa chứ!
"Dòng sông vận mệnh là gì?" Khương Vọng hỏi.
Dư Bắc Đấu thản nhiên đáp: "Nghĩa như tên đó."
Khương Vọng nghẹn họng, nhưng giờ không phải là lúc cảm thấy thái độ của Dư Bắc Đấu có vấn đề.
Dù sao lão cũng là cường giả khủng bố có thể ảnh hưởng đến dòng sông vận mệnh... Phách một tí cũng có thể hiểu!
Hắn suy nghĩ một lát bèn hỏi tiếp: "Thật sự có tương lai xác định sao?"
"Cần gì phải hỏi ta?" Dư Bắc Đấu chỉ đáp: "Ngươi tin tưởng thì nó chính là tương lai xác định, ngươi không tin thì có thể thử xem."
"Ta tưởng ngài sẽ nói mấy câu như mệnh của ta do trời định..." Khương Vọng nói.
"Ta nói vậy là ngươi sẽ tin vậy luôn à?" Dư Bắc Đấu hỏi ngược lại.
Khương Vọng bình tĩnh lại, rút kiếm khỏi tay của Quẻ Sư rồi chậm rãi nói: "Ta chỉ tin tưởng có một tương lai xác định tồn tại, đó chính là tương lai mà ta theo đuổi."
"Đúng là lời của thanh niên." Dư Bắc Đấu không tỏ rõ ý kiến, chỉ liếc Quẻ Sư đã chết và nói: "Lúc ta và gã còn trẻ cũng nghĩ như ngươi vậy. Đương nhiên ta không nói ngươi rồi sẽ thay đổi, có điều..."
Lão thở dài, vẻ mặt đìu hiu: "Đây là ngõ cụt của bói toán, đi càng xa càng khó thoát khỏi số phận."
Khương Vọng thu kiếm vào vỏ.
Hắn không biết bói toán, cũng không có ý định nói gì thêm về nó.
Mặc dù Dư Bắc Đấu trông rất lợi hại, nhưng giờ hắn chỉ muốn lấy thù lao rồi nhanh chân quay về Tề quốc trị thương thôi.
"Ta đi đây." Hắn nói, đồng thời liếc mắt ám chỉ hộp trữ vật của mình.
"Khương Vọng." Dư Bắc Đấu chợt gọi.
Khương Vọng ngẩng đầu: "Hử?"
Sau đó, hắn nghe thấy câu tiếp theo.
"Đừng trách ta."
Tay trái bấm ấn của Dư Bắc Đấu chợt lật lại rồi nhấn xuống từ xa.
Khương Vọng ngã xuống đất, không thể phản kháng nổi.
Cộp cộp!
Trượng đầu rồng Hành Tư bay khỏi tay rồi lăn mấy vòng trên mặt đất.
Chỉ mỗi thanh Trường Tương Tư vẫn còn được nắm chặt trong tay hắn, cứ như thể có chết cũng không buông.
Sau đó...
Hơi thở sinh mệnh tươi trẻ lập tức điêu tàn!
Ngay cả tu sĩ Nội Phủ mạnh nhất trong sử sách cũng không thể tránh được một cái lật tay của Dư Bắc Đấu!
Trong nháy mắt, chỉ còn Lưu Hoài và Dư Bắc Đấu ở trong vách hang động Đoạn Hồn Hạp.
Huyết Ma mặt trắng chớp mắt, cực kỳ không hài lòng: "Ta ghét nhất điểm này ở Nhân tộc các ngươi, lúc nào cũng ra tay trong lúc đang nói chuyện, lật bàn trong lúc ăn cơm!"
Dư Bắc Đấu không lộ cảm xúc, bình tĩnh nói: "Đôi khi bọn ta chỉ nói chuyện phiếm, đôi khi cũng chỉ ăn thôi, còn các ngươi mãi mãi chỉ biết lật bàn thôi. Đó chính là sự khác biệt giữa bọn ta và các ngươi."
"Ý ngươi là các ngươi giỏi giả dối hơn à?" Huyết Ma hỏi.
"Ta không nói chuyện này với ngươi." Dư Bắc Đấu nói: "Ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Huyết Ma cười tự tin: "Quá trình xóa bỏ ta khá dài, ta chuẩn bị nãy giờ rồi, mong là ngươi đừng có ngủ gật."
"Thế à?" Dư Bắc Đấu hỏi.
Huyết Ma chợt cảm thấy câu hỏi này, giọng điệu này rất quen.
Gã nghĩ một lát liền nhớ ra... Quẻ Sư đã từng hỏi câu này.
Ngay vừa nãy thôi!
Ngay sau đó, xác chết ngã trên người gã "nổ" tung.
Nó nổ thành những vụn nhỏ li ti, biến thành một đám sương màu máu, sau đó đột ngột lan ra khắp hang động.
Tuy nhiên, nó không tạo thành bất cứ tổn thương nào.
Cứ như thể ý nghĩa của vụ nổ này chỉ là nổ tung mà thôi.
Sương mù màu máu trôi nổi, vặn vẹo thành một ấn mơ hồ.
Dường như nó đang kết nối với một nơi chưa biết.
Một giọng nói già yếu như còn mơ ngủ chợt vang lên...
"Ai... đang gọi ta?"
Hiển nhiên Dư Bắc Đấu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, vô cùng cảnh giác.
Huyết Ma ngẩn ra, bởi vì gã cảm nhận được cấp bậc sức mạnh ẩn chứa bên trong giọng nói này không phải là Thần Lâm hay Động Chân... mà đã vượt trên tuyệt đỉnh!
Một vị cường giả Diễn Đạo!