Qua những gì Dư Bắc Đấu đã nói, không khó nhận ra lão đã nghiên cứu rất sâu về Tinh Chiêm Thuật nên giải thích vô cùng rõ ràng.
Sau khi hiểu về Tinh Chiêm Thuật, Khương Vọng đã biết lý do Mệnh Chiêm Thuật vốn vinh quang từ xưa lại trở thành hạt bụi trong lịch sử, ngay cả người như Dư Bắc Đấu cũng không có ý chí chiến đấu.
Bởi vì Tinh Chiêm Thuật thật sự đã vượt trên Mệnh Chiêm Thuật toàn diện, hơn nữa nó còn có liên hệ và hỗ trợ con đường tu hành của Nhân tộc.
Dưới sự thống trị của Tinh Chiêm Thuật, Huyết Chiêm Thuật do sư huynh Dư Bắc Đấu khai sáng cũng chỉ có thể nói là chiếm một góc chứ không thể nào thay thế nó.
Từ Mệnh Chiêm Thuật sang Huyết Chiêm Thuật được gọi là mở rộng nhánh, nhưng từ Mệnh Chiêm Thuật đến Tinh Chiêm Thuật... lại là đổi mới "đạo"!
Dòng chảy của thời đại đang cuộn trào, không một ai có thể tránh khỏi nó, chỉ có thể gia nhập chứ không ngăn cản được.
Bất cứ thứ gì đứng trước dòng chảy này đều sẽ bị phá hủy bởi sức mạnh mới ra đời của nó, ngay cả vị sư huynh tài hoa tuyệt thế của Dư Bắc Đấu cũng không thể là ngoại lệ.
Không còn gì nghi ngờ thêm, Khương Vọng sẽ ủng hộ Tinh Chiêm Thuật như đã ủng hộ Thái Hư Huyễn Cảnh.
Vinh quang quá khứ cũng chỉ là vinh quang, những người có chí hướng đều phải kiên định bước đến tương lai.
"Ra là vậy!" Khương Vọng chân thành nói: "Thảo nào cường giả như ngài cũng phải chấp nhận hiện thực. Tinh Chiêm Thuật đúng là thay cũ đổi mới, triển vọng quá lớn."
"Ờm..." Dư Bắc Đấu đùa giỡn: "Chẳng lẽ bọn thanh niên không muốn khiêu chiến chút à?"
Khương Vọng lắc đầu dứt khoát: "Đúng vậy, ta không muốn."
Dư Bắc Đấu nhìn hắn với vẻ khích lệ: "Ngươi chính là Đệ nhất Nội Phủ từ xưa đến nay! Người phi thường làm chuyện phi thường. Ngươi cảm thấy việc biến đổi Mệnh Chiêm, xóa bỏ Tinh Chiêm thế nào? Có phải sự nghiệp vĩ đại không?"
Hồi trước nói rồi, không nghe chuyện nguy hiểm.
Khương Vọng quả quyết đứng dậy: "Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Dư chân nhân, sau này chúng ta sẽ gặp lại!"
"Ha ha ha ha..." Dư Bắc Đấu cười khó hiểu, không ngăn cản mà còn bấm tay bắn ra: "Mang cái này theo!"
Một miếng đao tệ Tề lộn vòng trên không trung thành đường vòng cung rồi rơi xuống trước mặt Khương Vọng, hắn bắt lấy.
"Đây là...?"
"Một món quà." Dư Bắc Đấu ngồi dưới đất, cười xua tay: "Đi đi, đi đi!"
Khương Vọng tạm ngừng lại, cầm miếng đao tệ kia nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: "Thật ra ta có một vấn đề muốn hỏi ngài... Giữa ngài và vị Hướng Phượng Kỳ được xưng là Động Chân vô địch kia, ai mạnh hơn?"
"Hiếm khi có người hỏi ta vấn đề nhàm chán thế đấy..."
Dư Bắc Đấu suy nghĩ một lát, vô cùng nghiêm túc đáp: "Hướng Phượng Kỳ có sát lực mạnh nhất Động Chân Cảnh, đến giờ ta vẫn chưa thấy ai có khả năng vượt qua ông ta, có lẽ phải thêm mười năm nữa mới có... Ta thì có tính lực cao nhất Động Chân Cảnh kể cả từ mấy chục nghìn năm trước. Nếu đôi bên đánh nhau thì có lẽ ta sẽ thua ông ta, nhưng nếu cùng chuẩn bị để lấy trời đất làm một ván quyết định sống chết thì chắc chắn ông ta sẽ không thắng được ta."
"Sức mạnh của tiền bối khiến vãn bối phải ngước nhìn."
Khương Vọng tâng bốc một chút, sau đó hỏi tiếp: "Còn một vấn đề nữa..."
Hắn lắc lắc đao tệ trong tay: "Hồi trước ta đã muốn hỏi, miếng đao tệ này làm cách nào tìm được ta vậy?"
Hắn hỏi vấn đề này nhằm tìm ra biện pháp giải quyết.
Hắn chỉ không hy vọng bị bất cứ ai tìm ra khi trốn đi chứ hoàn toàn không liên quan tới chuyện Dư Bắc Đấu tốt hay xấu, có thiện ý hay không.
"À, nó hả?" Dư Bắc Đấu thuận miệng trả lời: "Thông qua sợi dây nhân duyên đó."
"Hở?" Khương Vọng hoảng sợ cực kỳ.
"A không phải, nó tìm được ngươi bằng sợi dây nhân quả, chúng ta có nhân quả mua lại phù hộ thân..." Dư Bắc Đấu trêu ghẹo hắn: "Sao hả? Ta mới nói nhầm một tí mà ngươi căng thẳng vậy, có người trong lòng rồi nên sợ ta ghép uyên ương loạn xạ à? Hừm..."
Lão giơ năm ngón tay, có vẻ hứng thú xòe ra: "Để ta tính xem rốt cuộc là ai."
"Cáo từ!" Khương Vọng chắp tay rồi xoay người bỏ đi, đuôi tóc hất thành một đường thẳng trên không trung.
Hắn không thể giải quyết vấn đề nhân quả nên đành tạm gác lại sau.
Dư Bắc Đấu cũng ám chỉ đôi bên đã thanh toán nhân quả xong, chắc là sẽ không tìm hắn nữa nên hắn cũng lười ở lại đây cho người ta cười nhạo.
Có điều, Dư Bắc Đấu vốn ngồi dưới đất nhìn bóng lưng trẻ tuổi vội vã bỏ đi kia bất chợt cất tiếng cười ha ha.
Tiếng cười văng vẳng thật lâu.
Tiếng cười của ông lão ấy vang vọng mấy lần trong hang động trống rỗng.
Lẽ ra tiếng cười ấy phải vui sướng lắm, nhưng... lại nghe buồn như cú kêu.
Để khôi phục vinh quang của Mệnh Chiêm Thuật thì phải vứt bỏ Tinh Chiêm Thuật, thậm chí phải phá vỡ trật tự hiện có vì Tinh Chiêm Thuật đã hòa hợp với hệ thống tu hành hiện thế.
Có thể nói thế này... Ít nhất phải tạo ra một tai họa cấp thế giới để quấy nhiễu tinh thần đã cố định thì mới thấy được chút hy vọng.
Dư Bắc Đấu không làm như vậy, do đó lão chọn cách chấp nhận kết quả cuối cùng.
Lão hỏi đùa Khương Vọng có muốn thử một lần hay không cũng vì vị Nội Phủ đứng đầu sử sách này còn rất trẻ, còn vô số khả năng và hy vọng, biết đâu hắn có thể tìm ra con đường đó thật.
Nhưng mà Khương Vọng đã từ chối rất nghiêm túc nên lão cũng đành thôi.
Mệnh Chiêm Thuật đã hy sinh rất nhiều để đấu tranh đến giờ, hiện tại không cần phải hy sinh thêm nữa.
Lão cười to, thay vì nói là cười thanh niên ngượng ngùng bỏ đi kia thì chi bằng nói là đang tự cười chính mình.
Hoa tàn hoa lại rộ, người già mất thanh xuân!
Cười rồi cũng thôi.
Dư Bắc Đấu khép năm ngón tay lại bỏ quẻ kia, lại nhìn vị trí Quẻ Sư biến mất. Cuối cùng lão không tiếp tục che giấu đau thương, khẽ lẩm bẩm: "Ngươi vừa muốn giết ta, lại vừa muốn mượn Huyết Ma Chi Nguyên để Huyết Chiêm Thuật được viên mãn... Nào có chuyện dễ dàng như vậy?"
"Sư huynh ta có cơ hội thực hiện phương pháp mình để lại, còn ngươi vẫn kém xa lắm, Tiểu Phong."
"Lòng tham không đáy, ngươi làm sao tính toán được ta và Huyết Ma Chi Nguyên chứ?"
"Ngay cả bản thân ta... cũng không thể tính mọi chuyện... hết!"
Chữ "hết" cuối cùng đột ngột trở nên nặng hơn, con mắt trái của Dư Bắc Đấu cũng trợn tròn lên và biến thành màu đỏ máu. Tơ máu lan từ con ngươi ra xung quanh như hoa nở, trông hung ác và kinh khủng vô cùng.