Ngay sau đó, hình vẽ bát quái trắng đen xuất hiện trong con mắt trái ấy lại ép nó ngừng lan ra!
Tơ máu tràn ra như cánh hoa dần bị ép quay lại.
Máu trong con mắt ấy không ngừng phập phồng và ập tới như thủy triều... nhưng vẫn không thể phá vỡ tuyến phòng thủ của hình vẽ bát quái.
Cuối cùng sự giằng co đã bình ổn lại, nhưng một giọng nói cũng chợt vang lên cùng lúc đó: "Sao hả? Cơ thể này có dùng được không?"
Giọng của Huyết Ma!
Vì Dư Bắc Đấu đã trấn áp Huyết Ma nên gã gần như không có cảm giác tồn tại trong suốt cuộc thi đấu giữa lão và Quẻ Sư, nhưng việc chịu được hầu hết sức mạnh của lão đã chứng tỏ gã không hề yếu ớt.
Gã cũng chạy từ Dung quốc đến Đoạn Hồn Hạp rồi mới bị Dư Bắc Đấu trấn áp, việc đó nào có đơn giản?
Gã có thể truyền thừa muôn đời mà không ai tìm ra nguồn gốc, thử hỏi gã không có thủ đoạn sao?
Huyết Ma không nên bị khinh thường!
Quẻ Sư âm mưu dùng tu vi Thần Lâm đỉnh cấp để tính cả Huyết Ma lẫn Dư Bắc Đấu, hơn nữa gã thật sự đã bày bố rất nhiều thứ.
Gã mang Tứ Đại Nhân Ma đến, mai phục hai quân cờ chết thay là Trịnh Phì và Lý Sấu. Ngoài ra, gã còn bày ra Tế Huyết Tỏa Mệnh Trận và mang đàn tế đá cổ xưa tới...
Sau khi những thủ đoạn ấy lần lượt bị phá giải, gã đã tự sát để gọi ra một kiếm của Yến Xuân Hồi hòng kéo Dư Bắc Đấu chết chung.
Gã không xem trọng Huyết Ma đang bị Dư Bắc Đấu trấn áp, cho rằng biện pháp sư phụ để lại sẽ giúp mình tìm ra nguồn gốc một cách dễ dàng để Huyết Chiêm viên mãn, từ đó đạt đến Động Chân.
Nhưng gã đã quên rằng Huyết Ma có khả năng tạo cơ hội cho mình dù đang phải đối mặt với một Dư Bắc Đấu khủng bố đến thế... Gã phải kinh khủng tới mức nào mới làm được chứ?
Dư Bắc Đấu gần như tính hết tất cả và từng bước áp chế Quẻ Sư, có điều lão vẫn không quá hiểu Huyết Ma. Dù sao nguồn gốc của Huyết Ma cũng quá xa xưa và thần bí, gã không để lại quá nhiều dấu vết trong dòng sông vận mệnh.
Việc mượn mệnh huyết của Huyết Ma để sống lại làm gì không phải trả giá?
Huyết Ma bị kiếm của Yến Xuân Hồi giết chết chỉ là khôi lỗi tên Lưu Hoài kia thôi, nguồn gốc thật sự của Huyết Ma vẫn còn đang theo dõi nhân gian từ nơi xa xưa khác!
Có thể nói, một chút mệnh huyết được chia ra kia chính là cơ hội mà Huyết Ma Chi Nguyên cố ý tương kế tựu kế để lại cho Dư Bắc Đấu.
Gã phải tìm thân thể hiện thế đại diện cho mình.
Lưu Hoài, Tịnh Dã và cả Dương Kiến Đức đã áp chế Huyết Ma Công với ý chí mạnh mẽ kia làm sao sánh bằng một chân nhân đương đại như Dư Bắc Đấu?
Huyết Ma không hề phản kháng mà chắn trước Dư Bắc Đấu để rồi bị kiếm của Yến Xuân Hồi tiêu diệt. Thoạt nhìn gã bị Dư Bắc Đấu xem là lá chắn, nhưng thật ra gã làm vậy cũng vì giữ được bản thân thôi.
Quẻ Sư xin một kiếm của Yến Xuân Hồi để tiêu diệt Dư Bắc Đấu, Dư Bắc Đấu nhờ mệnh huyết Huyết Ma sống lại, Huyết Ma cũng muốn chiếm Dư Bắc Đấu đã sống lại bằng mệnh huyết!
Ba phe đều có thứ mong muốn, đều chừa thủ đoạn đối chọi nhau, hơn nữa hiện tại vẫn chưa phải là kết cuộc.
Bởi vì Dư Bắc Đấu nhận ra tai họa ngầm trong cơ thể nên mới đột ngột muốn tâm sự nhiều hơn với Khương Vọng.
Ngoài mặt, lão ra vẻ như đang nói chuyện phiếm, thực chất lại chuẩn bị đường lui ứng phó. Huyết Ma cũng ẩn nấp mãi chỉ vì chờ đợi thời cơ.
Khương Vọng vừa rời khỏi là sự đối chọi phát sinh ngay lập tức.
Đến lúc này, Dư Bắc Đấu vẫn ngồi yên trước giọng nói truyền từ con mắt trái của mình, thậm chí khá thong dong hỏi: "Ta cảm thấy không tệ, không biết các hạ có thể bỏ qua không?"
Huyết Ma đáp: "Buông tay tạm thời thì dễ, buông bỏ một đời thì khó."
"Tại sao các hạ không thử xem?" Dư Bắc Đấu truy hỏi: "Các hạ không từ bỏ thì sao biết được bản thân có hợp với việc từ bỏ hay không?"
"Hừ hừ." Huyết Ma không để ý đến mấy câu hỏi nhàm chán lạ lùng của lão, chỉ hỏi: "Trên người tên trẻ tuổi ban nãy có ánh sáng Nhân Đạo à?"
"Không tồi, cái đó cũng nhìn ra." Giọng Dư Bắc Đấu nghe có vẻ quái gở: "Xem ra việc ngủ say nhiều năm không làm hỏng đầu óc của ngươi."
Trên người Khương Vọng có một chút ánh sáng Nhân Đạo. Vì hắn đạt giải nhất ở Quan Hà Đài nên nhận được nó như một phần thưởng từ chí nguyện của hiền triết đã khuất, hoặc có thể nói đó là sự tán thành.
Nếu người có ánh sáng Nhân Đạo làm vua thì vận mệnh quốc gia sẽ hưng thịnh, còn nếu người đó chỉ một mình tiến tới thì sẽ leo lên đỉnh cao.
Dư Bắc Đấu còn hạ một ván cờ dựa trên ánh sáng Nhân Đạo này, tiếc là đến cuối cùng không thể phát huy tác dụng... Nếu Huyết Ma đã thấy thì không có tác dụng cũng là lẽ thường.
"Ồ?" Huyết Ma hỏi: "Ngươi biết bổn tọa là ai à?"
"Ngươi đoán xem ta có biết hay không?" Dư Bắc Đấu hỏi ngược lại.
"Nếu ngươi đã biết bổn tọa là ai thì sao còn dám vô lễ với bổn tọa thế hả?" Huyết Ma gào lên, giọng có vẻ phẫn nộ: "Bặc Liêm cũng không dám nói chuyện như thế với bổn tọa, ngươi là cái thá gì?!"
"Này! Này!" Dư Bắc Đấu bất mãn xen lời: "Sao lại quát lên thế? Đừng có diễn sâu quá nhé, bộ tưởng mình là nhân vật lớn từ xưa gì đó hả?"
"Khà khà khà." Huyết Ma nở nụ cười: "Hắn không có thắp sáng ánh sáng Nhân Đạo, ngươi còn chưa rõ kết cục sao?"
Dư Bắc Đấu sầm mặt: "Quả nhiên kẻ ra tay trong dòng sông vận mệnh là ngươi!"
Huyết Ma trả lời: "Chuyện bổn tọa có gian lận hay không không quan trọng, quan trọng là ngươi có thể đối diện với hiện thực được không? Có thể chấp nhận kết quả không? Hay là... các ngươi còn chưa nhận được bài học nào từ cái chết của Bặc Liêm?"
Dư Bắc Đấu lạnh lùng nói: "Ta đã nhận được bài học sâu sắc từ dòng sông lịch sử, đó là không thể để thứ như bọn ngươi sống sót." Ánh sáng màu máu bắt đầu lấp lóe bên dưới bát quái trong con mắt trái.
Huyết Ma cảm thán: "Quả nhiên... bài học duy nhất con người rút ra được từ lịch sử chính là con người không thể nhận được bất cứ bài học nào. Đó là thói hư tật xấu đã tồn tại từ trong gốc rễ của các ngươi, chỉ khi xóa sổ hết các ngươi thì hiện thế này mới thanh tịnh!"
"Xem ra ngủ lâu là dễ nằm mơ, vậy ngươi tiếp tục..." Dư Bắc Đấu vươn ngón trỏ trái lên rồi cắm thẳng vào mắt trái!
"Nằm mơ đi!"
Bên mắt trái đã bị đâm thủng, ánh sáng màu máu lẫn bát quái đều tan biến để lại máu tươi chảy ồ ạt. Trong vách hang u ám chỉ có một chút tia sáng chiếu qua lỗ thủng từ nhát kiếm của Yến Xuân Hồi.
Ông lão với mái tóc bạc xõa vai đang ngồi bệt trước tia sáng đó, ngón trỏ trái còn cắm trong mắt.
Con mắt trái đã bị đâm thủng, tròng mắt nổ tung. Bát quái lẫn ánh sáng đỏ máu đều đã tan biến, chỉ còn lại máu tươi hòa lẫn với niêm dịch mắt chảy giàn giụa.
Giọng của Huyết Ma cũng trở nên mơ hồ: "Được, chúng ta còn nhiều thời gian..."
Đến khi không nghe thấy nữa.