Lúc Khương Vọng thành danh, khắp thiên hạ chú ý Quan Hà Đài.
Lúc hắn mang tiếng xấu, cũng lộn xộn đến mức thiên hạ đều biết.
Người đời cho dù có biết hay không biết đến hắn, thì trong khoảng thời gian này đều khó mà không nghe thấy cái tên này.
Tam Hình Cung từ trước đến nay dùng pháp dựng thân, chưa từng nghiêng về phía bất cứ thế lực nào.
Hai tòa pháp cung Quy Thiên, Củ Địa thường lánh đời, chỉ có môn đồ Hình Nhân Cung là thường chu du thiên hạ.
Khác với những tu sĩ học phái khác, hoặc hành hiệp trượng nghĩa, hoặc trừ gian diệt ác, trong lòng mang đầy chính nghĩa.
Môn đồ Hình Nhân Cung bất kể đi đến đâu, phạt gian diệt ác đều tôn trọng luật pháp địa phương.
Luật pháp các nơi khác nhau, như chuyện trộm cướp, theo pháp luật Tề quốc, thì sẽ phạt gấp mười lần giá trị món đồ bị trộm cướp. Còn theo luật pháp Tần quốc, thì sẽ bị chặt một ngón tay.
Còn chuyện gian dâm, theo luật pháp Sở quốc, thời hạn thi hành án đều từ năm năm trở lên. Theo pháp luật Mục quốc thì lại phải “Chạy theo đuôi ngựa”, sẽ phải bị trói dương vật vào đuôi ngựa, bị lôi đi như vậy.
Từng có thương nhân họ Ngô đến từ nơi khác, ở thảo nguyên gặp sắc nổi tà tâm, kết quả ngày hôm sau liền bị đưa đi hành hình…
Án này được ghi chép trong hình quyển Mục quốc, rằng “…Dương vật quá nhỏ, khổng thể buộc vào đuôi ngựa, hình phu không kiên nhẫn, vung đao cắt đứt.”
Nghe nói thương nhân họ Ngô này bỏ ra không ít bạc, muốn hồi bản quốc để thẩm tra xử lý, lại không được. Vụ án này được lưu truyền rất xa, đây đúng là một minh chứng cho việc luật pháp các nước khác nhau.
Pháp điển các nước trong thiên hạ, chung quy đều bắt nguồn từ [Pháp Kinh], chẳng qua là có đôi khi xảy ra bất đồng, hay là bởi lý niệm pháp gia tu sĩ khác nhau mà xuất hiện nhiều sự khác biệt.
Môn đồ pháp gia tinh thông pháp điển thiên hạ, hành tung không vi phạm pháp luật, lúc xử lý việc ác thường xem quan phủ làm chủ, ở rất nhiều quốc gia cực kỳ được hoan nghênh, thậm chí có thể nói, là những chi sĩ du học được hoan nghênh nhất, thường được cho là lực lượng bổ sung mạnh mẽ cho quan viên bổn quốc.
Đối với những… quốc gia cường đại cực kỳ coi trọng uy nghiêm quan gia mà nói thì lại không hoan nghênh những môn đồ pháp gia này nhất.
Đương nhiên, những quốc gia này lại cực kỳ nỗ lực để thu nạp những nhân tài pháp gia.
Rốt cuộc thì, thứ bọn họ muốn là “Lệnh tòng kỷ xuất”, sau đó mới là quy củ.
Tam Hình Cung tôn trong luật pháp ở mọi nơi, cho dù có cảm thấy luật pháp ở đó không ổn, thì cũng chỉ tuyển chọn nhân tài nhập sĩ, lặng lẽ tu bổ luật pháp, chứ sẽ không trực tiếp dùng vũ lực để can thiệp quốc gia đó.
Cho nên có danh tiếng vô cùng tốt.
Nhưng ngoài các quốc gia, phần liên quan đến toàn bộ Nhân tộc. Như yêu tộc, Ma tộc, hải tộc… Tam Hình Cung luôn tuân theo [Pháp kinh].
Chuyện Khương Vọng thông đồng Ma tộc, Tam Hình Cung có thể bỏ qua luật pháp Cảnh quốc mà xử lý.
Khắp thiên hạ, sức ảnh hưởng của Tam Hình Cung có thể vượt xa Kính Thế Đài.
Cho nên Tam Hình Cung bên này vừa mới tỏ thái độ, thì Kính Thế Đài của Cảnh quốc đều phải lặng im không tiếng động.
Phủ Hoài quốc công Đại Sở.
Một mĩ phụ chỉ dùng một cây trâm nguyệt trâm để cài tóc, chậm rãi đi trong viện.
Quần áo mặc dù chỉ thuần một màu trắng, nhưng dáng vẻ ung dung tự nhiên.
Vượn hoa gợn sóng, hưởng thụ ánh tà dương. Một thiếu niên tuấn tú trên người mặc áo màu thủy lam, ngồi một mình trong đình diễn pháp.
Một chiếc ghế đá, một người ngồi.
Nước chảy uyển chuyển bên thân, bên trên ẩn hiện bóng đình đài lầu các. Chỉ thấy Long cung Thủy tạ, sinh động càng thêm khiến người kia thêm xuất thần.
“Tiểu Quang Thù…” Phu nhân mở miệng gọi.
Giọng nói cực kỳ dịu dàng, giống như có thể vuốt phẳng mọi vết nhăn trên khắp thế gian.
Tả Quang Thủ mở mắt, cách nước chảy nhìn phu nhân kia: “Mẫu thân có chuyện gì sao?”
Khẽ nhíu mày, có một chút không vui vì bị quấy rầy.
Cũng không phải vì cảm tình giữa hai mẹ con không tốt, chỉ là lúc y say mê tu hành, chỉ cầu hăm hở tiến lên. Mà mẫu thân cứ mỗi tháng lại có ít nhất năm lần tới khuyên y nên nghỉ ngơi nhiều hơn, chơi đùa nhiều hơn. Luôn kiếm cớ đển ảnh hưởng chuyện tu hành của y, hôm nay là đưa trái cây, đưa hoa cỏ.
Ở tuổi này của y, sau mấy lần ôn tồn nói chuyện không được, liền khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Mỹ phụ trung niên đi vào hoa viên này, tên là Hùng Tĩnh Dư, chính là hoàng thất nữ của Đại Sở, là muội muội ruột của Sở đế hiện tại, huyết mạch tôn quý. Năm đó gả vào phủ Hoài quốc công, là một mối hôn sự khiến người người cực kỳ hâm mộ.
Sau khi phụ thân Tả Quang Thù chiến tử, Sở đế đau lòng muội muội, khuyên bà tái hôn, tuyển chọn đều là những thế gia quyền quý. Lại bị bà kiên quyết cự tuyệt, chỉ nói “Đã từng thấy qua sông dài, khó lòng dao động.”
Bà một tay nuôi hai đứa con trai lớn lên, tự mình dạy bảo bọn họ, nói muốn “anh hùng tiếp nối anh hùng”, quả thật cũng đã làm được.
Con trai lớn rất không chịu thua kém, trọng chấn tiếng tăm Tả thị, vượt qua thế hệ trẻ của Sở quốc, cho đến trận chiến ở Hà Cốc, thiên kiêu vẫn lạc…
Người nữ nhân dịu dàng mà kiên cường này, bước chân rất nhẹ, là thói quen dưỡng thành đã nhiều năm, sợ mình ảnh hưởng đễn việc tu luyện của hài tử.
Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Tả Quang Thù, bà cũng không cho rằng y ngang bướng.
Chỉ khoát khoát tay lên ngọc ký, cười dịu dàng nói: “Vừa mới nhận được một tin tức rất thú vị, xem ra con không muốn biết rồi?”
Rốt cuộc vẫn là mẫu thân của mình, không thể buông lời ác độc được.
Tả Quang Thù mặc dù không có chút hứng thú nào đối với “tin tức thú vị” mà mẫu thân nói, cũng đã sớm mệt mỏi với những… thứ “hội đèn lồng”, “hội hoa xuân” kia, lại không thể nói rõ.
Chỉ có thể hạ mắt, ôn tồn giải thích: “Nương, ta muốn tu luyện.”
“À, thế à.” Hùng Tĩnh Dư thở dài một hơi: “Cũng đúng. Con là tài tuấn của Đại Sở, đường đường là tiểu công gia, sao sẽ chú ý đến tin tức về một ngươi ở Tề quốc được chứ? Là mẫu thân quấy rối con rồi!”
Tả Quang Thù giương mắt lên.
Nhưng bà đã thả ngọc ký trở lại, liền chắp tay sau lưng đi ra ngoài hoa viên.
Miệng nhỏ nói thầm: “Cũng không biết Khương Vọng mà con nói trước kia, người đi Sơn Hải Cảnh cùng con, có thể đến nhà chơi kia… Có phải là Khương Vọng này hay không?”